Trước kia tôi vốn không có thành kiến với đạo tặc lắm, dù sao nhiều nhất tôi chỉ mang trong người 200 NDT. Hơn nữa tôi đặc biệt thích truyền thuyết về đạo tặc. Người bị trộm thấy có một tờ giấy trong quần, khuya về xem trên có viết: “Xin đừng ảnh hưởng tới công tác bình thường, cám ơn!” Ha ha. Có tên trộm đêm đột nhập vào nhà một nhà văn. Ông nhà văn: “Này, đừng phí công, nhà này lúc ban ngày tìm chẳng thấy thứ gì đáng giá cả.” Ha ha, hay là một chuyện tiếu lâm thế này. Một người lơ đãng để phiếu hiến máu nhân đạo trong túi quần, không ngờ bị một nữ tặc xinh đẹp trộm sạch. Tặc tâm bị tinh lọc, cuối cùng gả cho người nọ… Tóm lại, trên thế giới mà không có loại nghề nghiệp đầy triển vọng như đạo tặc, thế giới cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu mà lại thiếu rất nhiều câu chuyện lãng mạn.
Hiện tại xem ra đạo tặc là đạo tặc, vĩnh viễn không thể hiên ngang, lẫm liệt, chính nghĩa, trừ phi là chuyện Phùng Tiếu Cường nói.
Thời Thiên thấy bọn tôi đều khinh bỉ. Anh ta cười bỉ ổi: “Nói giỡn thôi, đánh không lại cũng không thể chạy a.” Sau đó anh ấy móc từ trong ngực ra một cái khăn trắng đưa cho Lâm Xung. “Anh à, lát nữa thấy tình thế không ổn thì giúp em ném khăn trắng lên nhé.”
Lâm Xung mấy người có thể không hiểu khăn lông trắng đại biểu gì tôi tức điên lên nói: “Đầu hàng họ là nhanh nhất.”
Trọng tài lúc này đã ra hiệu tuyển thủ đôi bên lên đài. Hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320802/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.