Đến nơi, tôi tiêu sái nhảy xuống mô tô, vốn tưởng lưu ấn tượng tốt cho mấy chiến sĩ canh gác, không ngờ giẫm phải một cục đá dằm, trẹo chân, một chiến sĩ tuổi hơi nhỏ phì cười, người lãnh thành hơn thì vỗ đầu hắn trợn mắt, sau đó ngó qua chỗ khác, vai run run.
Tôi chân cao chân thấp chấm phảy tụt hứng đi tới, hai người vội qua đỡ tôi, tôi chỉ cái hộp trên xe: “Mang cái hộp đi.”
Chiến sĩ trẻ tuổi ôm cái hộp, lắc lắc thử xem, nghe thấy trong hộp có tiếng rộn rạo. Như một đứa trẻ, cầm cái hộp như đồ chơi, lắc lắc liên tục.
Đi quá các lều trại, 300 Nhạc gia quân toàn bộ ngồi trên đất, Nhan Cảnh Sinh tìm một đống gạch vứt đi lớn, xếp thành một cái bàn nhỏ, hắn để cái bảng do tự tay chế tác để lên – giống hệt khối bia mộ. Bảng đen viết: “we are friends”.
Từ Đắc Long ngồi đầu “gần bục giảng”, đảm đương trưởng ban kỷ luật, Nhan Cảnh Sinh đang chỉ dạy Ngụy Thiết Trụ cùng Lý Tịnh Thủy luyện hội thaoij, Lý Tịnh Thủy trợn mắt nói với Ngụy Thiết Trụ: “oát do nam (what’s your name?”)” Ngụy Thiết Trụ gãi gãi đầu, ánh mắt cầu trwoj nhìn xuống dưới, Nhan Cảnh Sinh không thể nhẫn nại được nữa: “My name is …” Ngụy Thiết Trụ ngập ngừng không chắc nói: “Ngụy Thiết Trụ?”
Nhan Cảnh Sinh cười ha hả nói: “Tốt, tốt lắm, điều này cho thấy trò đã có thể nghe hiểu rồi, nhưng mục tiêu của chúng ta là…” Lần này là hỏi toàn bộ 300, tôi thật sợ nghe câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320692/quyen-1-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.