Lúc ấy đột nhiên tôi nghe thấy một thứ tiếng rất huyền diệu, tiếng bụng sôi lục bục. Không một lời thừa, tôi khoác vai Chính Béo nói:
- Đợi lát anh em mình đi ăn, anh đừng càn quét nữa.
Hạng Vũ ngượng ngùng nói:
- Là anh!
Chẳng trách, từ sang đến giờ, y đầy tâm sự, sang ăn chỉ ngang với Sư Sư, chài, với thân thể của y , Chính Béo giỏi lắm ăn nhiều hơn một bát cơm. Lưu Bang mặt dầy hết thuốc chữa, tò tò đi theo hai cô gái đến tận quầy đồ lót tính cảm, Bánh Bao cũng không biết làm sao hơn, chỉ đành nhỏ giọng bàn luận với Sư Sư. Lưu Bang thò đầu vào hỏi:
- Tính cảm là gì? Chú Cường thích màu trắng à?.....
Nghe nhân viên bán hàng cười khúc khích, tôi nghiến răng nói với Hạng Vũ:
- Anh Vũ, làm ơn giúp em,quăng nó ra ngoài kia!
Không cần chờ Hạng Vũ động đậy, gã chạy vụt ra cửa, đứng đó nói với going hờn dỗi:
- Không biết hỏi một câu cũng không được à?
Tôi nháy nhó đi vào nói với Bánh Bao:
- Trưa rồi, bọn mình ra ngoài kiếm cái gì ăn đi!
Bánh Bao cũng không dám tiếp tục nữa, nói nhỏ:
- Anh Quý sao mà kỳ thế, anh bảo ăn gì bây giờ, miễn đừng ăn bánh bao là được.
Tôi thở dài đáp:
- Lão ấy lấy vợ rồi, bà vợ cũng ghê lắm, thuộc loại lên giường phai tắt đèn nên hắn điên cái đầu.
Tôi để Hạng Vũ đi giữa, kéo nhau vào một hang ăn, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320617/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.