Ngoài cửa sổ không có trăng nhưng le lói vài ngôi sao, Tần Kiêu vừa nói vừa ngắm nhìn chúng rất lâu.
Khi hắn xoay người lại, Kha Ninh đã khóc không thành tiếng, gương mặt lem nhem như mèo mướp, hắn ngẩn cả người.
“Em… sao em vẫn còn khóc?” Tần Kiêu hốt hoảng, “Đừng khóc.”
“Cảm ơn anh đã nói cho em nghe, em… Tần Kiêu, em thích anh, em thương anh. Trước đây anh thế nào em đều không ngại đâu… Thật đấy, anh của quá khứ không phải anh của tương lai. Anh rất tốt, em, em rất thích anh, thích tất cả của anh, muốn ở bên anh, có được không anh?”
Kha Ninh khóc nấc lên lắp bắp nói, đôi mắt đẫm lệ nóng rực, sự thẳng thắn của cậu giống như một sợi dây cắt mãi không đứt, kèm theo những lời chân thành từ đáy lòng, không ngừng trói chặt trái tim Tần Kiêu.
Tần Kiêu bật cười một lúc, sau đó hắn dập tắt điếu thuốc đã cháy hết trong tay, chậm rãi đi từ bên cửa sổ tới gần Kha Ninh, mỗi bước đều rất thong thả chậm rãi, mũi chân kiên định hướng về phía cậu.
“Trước khi tôi tới bên em, em vẫn còn thời gian để hối hận.”
“Em không hối hận.”
Kha Ninh rất ngoan ngoãn rất bình tĩnh, ngồi yên ở chỗ chờ hắn đến gần, chờ đến khi hắn chỉ còn cách mình vài bước chân.
Tần Kiêu cứ như vậy dần dần tới gần cậu, cho đến khi cơ thể hắn tạo thành bóng tối hoàn toàn bao phủ lên Kha Ninh. Hắn cúi đầu xuống, nâng cằm cậu lên rồi từ từ hôn lên môi cậu.
Hai người dịu dàng, xót xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-than-mat-hai-hoa/1348023/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.