Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trầm Lăng
Mỗi năm đến ngày Kinh Trập tháng ba*, thành phố Ly Vân mưa rả rích. Tiếng mưa rơi tí ta tì tách hòa lẫn vào không khí ẩm ướt đặc thù của thành phố nhỏ phía Nam trùm lên cơ thể, một cảm nhận khác lạ, dù cho đã xa quê nhà nhiều năm nhưng Lâm Kinh Trập vẫn chẳng quên nổi.
*Ngày Kinh Trập: ngày 5 hoặc 6 tháng 3 dương lịch.
Anh mắc chứng mất ngủ, bắt đầu từ năm hai mươi chín tuổi cha anh qua đời đến nay anh chưa được ngủ ngon giấc nào, bởi vậy sau khi bị tiếng mưa rơi lúc 4 giờ sáng đánh thức, anh bèn ngồi yên bên cửa nhà ngóng nhìn ngọn núi Ly Vân bị mưa bụi che kín mông lung. Núi Ly Sơn năm 1990 còn chưa bị phát hiện tài nguyên khoáng sản được chôn sâu dưới lớp bùn đất, bởi vậy nó rất nguy nga tráng lệ, khác hoàn toàn với dáng vẻ tàn tạ xiêu vẹo trong ấn tượng của Lâm Kinh Trập.
Cửa nhà bị mưa hắt vào, gió thổi bay vòng hoa trắng treo quanh chữ "Điện"*, cát bụi phủ lên đống kèn xô-na đặt tùy tiện trong góc tường, xác pháo trúc đỏ bị mưa xối ướt nhẹp...
*Vòng hoa trắng treo quanh chữ "Điện":

Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào quan tài làm bằng gỗ sam nằm lẻ loi giữa phòng khách, thoáng qua chai dầu Tung Sơn màu nâu đỏ bóng*, giá thành không rẻ, là vật liệu mà dân nhà giàu của thành phố Ly Vân thích dùng nhất.
*Nguyên văn 刷过熟桐油的生木红亮油滑

Nằm bên trong là ông ngoại Giang Kế Tần, hai mươi năm trước Lâm Kinh Trập từng nước mắt rưng rưng đưa tiễn.
Trên vách tường móc một quyển lịch tuấn mã*, giấy trắng mực đen in "ngày mùng 6 tháng 3 năm 1990". Lâm Kinh Trập vẫn còn hoảng hốt như đang đắm chìm trong mộng cảnh, nhưng vẫn biết được, chờ bốn hôm nữa, ông lão mình hoài niệm hơn nửa cuộc đời sẽ được khua chiêng gõ trống chôn trong nghĩa trang công cộng của thành phố Ly Vân. Còn bia mộ của ông sẽ được nương theo sự phát triển càng ngày càng huy hoàng của Giang gia, trở thành Thánh địa mà chính ủy** thành phố Ly Vân đến tế bái vào lễ Thanh Minh hàng năm theo lệ.
*Quyển lịch tuấn mã:

**Chính ủy, viết tắt từ Chính trị ủy viên, là danh xưng của các cán bộ chuyên trách đại diện quyền lãnh đạo chính trị của nhà nước (hoặc chính đảng) trong quân đội, thực hiện quyền giám sát chính trị đối với các chỉ huy quân sự và lãnh đạo công tác giáo dục chính trị trong quân đội.
Lâm Kinh Trập chỉ nhớ rằng mình cầm một chai rượu đến trước mộ ông ngoại tự rót tự uống. Hôm đó anh vừa quay về nước, trở về Yến Thị liền ngựa không dừng vó* chạy đến Ly Vân, không ngủ hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, tinh thần uể oải cao độ, lại kinh ngạc nghe tin dữ bạn cũ Cao Thắng bị xử bắn, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, lệ rơi không ngừng, khóc nấc một hồi liền dựa vào bia mộ say giấc.
*Mã bất đình đề 马不停蹄 Dịch nghĩa: Ngựa không dừng vó (Không kịp nghỉ ngơi)
Đến khi tỉnh lại lần nữa, anh đã trở về hơn hai mươi lăm năm trước, vào đúng ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình.
"Kinh Trập!" Âm mưa rơi có quy luật bị tiếng dây xích vang lên phá vỡ, một chiếc xe đạp nửa cũ lái vào tầm nhìn, dừng trước mặt Lâm Kinh Trập. Người chủ xe dùng một chân chống lên mặt đất, một tay bung dù, thẳng thắn lên tiếng: "Tao đã đoán là mày còn chưa ra khỏi nhà rồi mà, đến đây, để tao đèo mày đi học!"
Cao Thắng mười tám tuổi cắt đầu đinh, người mặc bộ đồng phục học sinh cũ nát nhưng sạch sẽ, áo len đan tay mặc lót trong dài hơn cả áo ngoài, giặt bung sợi len, mộc mạc hơn nhiều những bộ âu phục sẫm màu càng ngày càng đắt giá sau khi gia nhập "bang phái". Còn khuôn mặt cười một cách tự nhiên này, đã hơn mười mấy năm rồi Lâm Kinh Trập chưa nhìn thấy.
Chờ cả buổi mà anh không lên tiếng, Cao Thắng thấy sắc mặt anh trắng bệch, vẻ mặt hốt hoảng thì chỉ nghĩ rằng anh bi thương quá mức vì ông ngoại qua đời, cũng không dám khuyên loạn, chỉ vỗ vỗ con xe đạp 28* ghẻ của mình, nói như không có việc gì: "Nhanh lên nào, quỷ chậm chạp, chờ chút nữa là đến muộn lớp tự học rồi!"

Lâm Kinh Trập phản ứng chậm vài giây, chậm chạp đứng dậy: "Mày chờ tao một tí."
Anh quay người trở lại trong phòng, không xách chiếc cặp sách tối hôm qua vừa thu thập xong mà đi đến trước quan tài, cúi người nhìn ông lão gầy gò thấp bé, nhắm mắt an tường bên trong.
Đây là người nhà mà Lâm Kinh Trập quyến luyến nhất, cũng tin cậy duy nhất trong nhân sinh dài dằng dặc của anh.
"Ông ngoại." Tại sao không cho tôi về sớm hơn mấy ngày chứ? Dù cho chỉ có thể nghe thấy giọng nói uy nghiêm mà từ ái của ông một lần thôi cũng được. Lâm Kinh Trập vươn tay sửa sang lại mép tóc ngổn ngang của ông lão, tầm mắt xẹt qua năm ngón tay căng mịn trẻ trung, tinh tế thon dài của mình, trì trệ chốc lát, tay phải nắm chặt vách quan tài rốt cục cũng buông qua, nuốt cạn nghẹn ngào, rưng rưng lộ ra một nụ cười mỉm hoài niệm: "Con đi học đây."
Thành phố Ly Vân năm 1990 chưa được xây dựng khoa học như ngày sau, rời khỏi vùng "khu nhà giàu" của Giang gia, mặt đường đã xuất hiện ổ gà ổ voi. Lâm Kinh Trập ngồi ở yên sau, che ô hộ Cao Thắng, thỉnh thoảng xóc nảy một cái, cảm thụ chỗ ngồi dưới mông bị cộm lên của con xe cà tàng sắp hỏng này, bên tai văng vẳng tiếng lải nhải nói chuyện của ông bạn già hiện vẫn còn trẻ trâu: "Hôm nay có bảng điểm đấy, toang rồi ông giáo ạ, chắc chắn mày không đội sổ như tao. Dạo này giáo viên chủ nhiệm nhìn bọn mình không vừa mắt, tao đoán lần này phải viết bản kiểm điểm, mày nhớ đến cầu xin mẹ tao hộ tao với..."
Kinh tế đã tiến vào niên đại phát triển, mặc dù thành phố Ly Vân tỉnh Quần Nam chỉ là một thành phố nhỏ nhưng cũng đã xuất hiện một đám "người giàu mới nổi". Con đường cái không rộng lắm đã có xe bốn bánh chạy qua, phần lớn là Volkswagen Santana đầu vuông*. Bị chiếc xe phía trước xả không ít bụi bặm và khí thải vào mặt, Lâm Kinh Trập như được tỉnh lại từ trong cảm giác không thật tựa bị bọt biển bao lấy, bị thanh âm oán giận đầy thanh xuân của cậu trai lớp 12 khơi dậy hồi ức, không khỏi cười khổ.
*Volkswagen Santana đầu vuông: thiết kế dựa trên nền tảng dòng xe Passat và được đưa vào thị trường Trung Quốc kể từ năm 1982, vẫn trường tồn qua 3 thập kỷ.

Viết kiểm điểm? Nào có đơn giản như vậy.
Năm 1990 là bước ngoặt to lớn nhất trong cuộc đời Lâm Kinh Trập. Năm này là năm anh sắp tốt nghiệp trung học, chuẩn bị nghênh đón một khởi đầu mới, nhưng sau khi ông ngoại qua đời, các biến cố theo nhau kéo đến đã làm rối loạn tất cả.
Nếu như tất cả hồi ức của anh đều là sự từng trải chân thực của đời trước, vậy thì hôm nay học xong tiết 1, giáo viên chủ nhiệm Lý Ngọc Dung sẽ tuyên bố những học sinh lớp I có thành thích không tốt bị chuyển xuống lớp V. Rất không khéo, Lâm Kinh Trập và Cao Thắng, và cả một người bạn khác của họ Chu Hải Đường đều nằm trong top đó.
Thành tích của Cao Thắng lẫn Chu Hải Đường vốn đã không tốt, cho đến nay vẫn luôn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của giáo viên chủ nhiệm Lý Ngọc Dung, thành tích vốn có của Lâm Kinh Trập lại khá giỏi, chỉ là gần đây ông ngoại bị bệnh nặng rồi qua đời ảnh hưởng đến tinh thần của anh, làm anh không còn lòng dạ nào để học tập. Xấu ở chỗ áp lực thi cử lớp 12 rất lớn, việc học căng thẳng, tuy Lâm Kinh Trập chỉ mất tập trung khoảng nửa tháng, thành tích bị tụt xuống lại hết sức rõ ràng. Từ đứng trong mười vị trí đầu của toàn trường, trực tiếp rớt xuống hạng ba mươi, thành tích thi vào đại học ảnh hưởng đến bình xét thuyên chuyển giáo viên của sở giáo dục thành phố Ly Vân, trước đây bị vướng bởi mẹ Cao Thắng cũng là giáo viên Nhất Trung*, Lý Ngọc Dung ẩn nhẫn không nói gì, hiện nay đứng trước lợi ích, cô ta không nhịn được nữa.
*Trường trung học phổ thông số 1.
Khối 12 Nhất Trung, một top chuyển từ lớp I xuống lớp V, hàm nghĩa sắp xếp rõ ràng. Đời trước Lâm Kinh Trập biết được sự điều động như thế vào đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, chỉ cảm thấy mình bị nhục nhã vô cùng, vốn đã mang gánh nặng tâm lý người nhà qua đời nay rốt cuộc triệt để suy sụp, cuối cùng thành tích thi vào đại học thấp lè tè.
Việc này đã dẫn đến một loạt hậu quả xấu đằng sau, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến quỹ tích một đời của Lâm Kinh Trập. Bởi vì vấn đề bằng cấp, năng lực làm việc của anh bị bao kẻ nghi ngờ, khả năng thăng chức cũng bị hạn chế nhiều. Rồi cứ thế, anh vẫn luôn mê man vô vọng với tương lai của mình, cho đến năm ba mươi tuổi anh rút được kinh nghiệm xương máu, rời khỏi sản xuất tập trung nghiên cứu mới khuấy lên sóng lớn trong cái đầm lầy vô vọng này, nhưng mà vào lúc ấy, anh đã mất đi quá nhiều quá nhiều vì sự bất lực của bản thân.
Bạn bè của anh là Cao Thắng và Chu Hải Đường vì thiếu tiền, học phí của cao đẳng tư thục lại quá đắt, chấp nhận không học cao nữa, gia nhập bang phái bản địa thành phố Ly Vân. Được mấy năm phong quang, nhưng chỉ là bang phái nhỏ làm mưa làm gió ở thành phố Ly Vân mà thôi, ra khỏi vùng này thì cũng chỉ là một con châu chấu nhỏ bị đại nhân vật một tay bóp chết. Vì vậy vừa có tiếng gió, cao ốc nói đổ là đổ, đại lão chạy trốn, đàn em cõng nồi, hai người một đứa tù chung thân, một đứa tử hình, mơ mơ hồ hồ liền gặp vận rủi lớn, trong nhà càng là nhà tan người mất, vô cùng thê thảm.
Mà còn mình...
Lâm Kinh Trập hốt nhớ lại người cha già nằm trên giường bệnh nước mắt giàn giụa trước khi lâm chung, lòng anh chợt căng thẳng, nghẹn khó thở, mãi đến tận khi Cao Thắng phanh xe trước cổng trường học, bánh xe kít lại, mới chợt bừng tỉnh.
"... Mày nói gì đi?" Cao Thắng hỏi.
Lâm Kinh Trập không nghe lọt tai một câu nào cả.
"Thôi." Cao Thắng thấy anh mờ mịt, chỉ coi là anh vẫn còn đang đắm chìm trong bi thống người nhà qua đời, lấy ra một hộp cơm bằng thiết được gói trong khăn tay: "Ban nãy quên mất tiêu, mày còn chưa ăn cơm nhờ? Mẹ tao làm bánh hành*, bảo tao mang cho mày."
*Bánh hành:

Mẹ Cao Thắng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp V Hồ Ngọc, đồng thời là giáo viên toán lớp khác, việc Lâm Kinh Trập từ nhỏ đã không cha không mẹ sống cùng ông ngoại đã là bí mật được bật mí trong trường, mẹ thằng Cao Hồ Ngọc cũng vì thế mà rất chăm sóc anh, thường xuyên sai Cao Thắng đến đưa cơm đồ ăn linh tinh cho anh.
Lâm Kinh Trập cảm ơn một tiếng, nếm được mùi vị đã lâu không gặp, muốn rơi nước mắt.
Sau khi Cao Thắng gặp chuyện, trong một đêm Hồ Ngọc già nua đến tàn tật, sau khi có phán quyết của Tòa không lâu sau đó liền buông tay đi, trước khi lâm chung còn băn khoăn tật xấu mất ngủ hàng đêm của Lâm Kinh Trập. Bà coi như là nửa người mẹ của Lâm Kinh Trập, ngày tiễn bà đi, khí lực cả người Lâm Kinh Trập bị rút khô, cố tình thời điển đến thăm viếng Cao Thắng còn phải giả vờ bình thản để che giấu chân tướng.
Đời này... Đời này...
Anh nặng nề nuốt xuống miếng bánh hành nồng hương, cúi đầu để tóc mái dài che lại hơi nước trong mắt, mới quẹo qua hành lang đã nghe thấy một tốp giọng châm biếm truyền đến từ phía xa xa: "Lâm Kinh Trập? Lần này mày thi kém như vậy mà còn dám đến lên lớp à?"
Trong lòng Lâm Kinh Trập hơi động, ngẩng đầu lên, đập vào mắt quả nhiên là anh họ* Giang Nhuận, người quen cũ.
*Nv biểu ca: anh họ ngoại, bên Trung họ tính ai sinh ra trước thì làm anh/chị chứ không theo vế như bên Việt mình là con bác sinh ra sau con chú nhưng con chú vẫn phải gọi con bác là anh/chị.
Giang Nhuận là đứa con độc nhất của dì Lâm Kinh Trập, vẫn luôn không hợp tính Lâm Kinh Trập, cố tình lại sinh sống ở địa phương nhỏ là thành phố Ly Vân này, rồi cũng bởi vì cùng tuổi nên học cùng lớp, từ nhỏ đến lớn mâu thuẫn không ngừng.
Mâu thuẫn giữa đám xì trây đều đơn giản là vạch trần bí mật của nhau, Giang Nhuận không vừa mắt Lâm Kinh Trập không cha không mẹ cố tình lại học giỏi, thành tích luôn cao hơn nó. Sau khi lớn lên, nguyên nhân cãi vã đã phức tạp hơn nhiều, ông ngoại Lâm Kinh Trập họ Giang, có vài sản nghiệp ở thành phố Ly Vân, trước khi qua đời từng viết di chúc phân tán hết tất cả sản nghiệp cho con trai con gái, lại chia nhà ở và đồ cổ ông sưu tầm được cho Lâm Kinh Trập.
Lão gia tử đã có dự tính, biết con trai con gái mình đều không phải là người rộng lượng, Lâm Kinh Trập mới mười tám, trước có sói sau có hổ, sao mà trông coi được sản nghiệp? Không bằng cho anh vài đồng bạc, có thể bảo đảm sinh hoạt, huống chi những cổ vật đồ đồng ông sưu tầm đó tuy là hiếm có khó tìm, nhưng lại không lưu hành ở thành phố Ly Vân, không có mấy người biết giá trị thật của chúng.
Nhưng mà quyết định này lại giống như một luồng sấm sét giáng thẳng xuống Giang gia.
Ngay cả lão gia tử cũng không ngờ rằng, khi mình vẫn còn đang bệnh nặng, các con trai con gái trong nhà đã nghĩ xong chốn về cho đám bảo bối của ông. Ở thành phố Ly Vân không có ai hỏi thăm cổ vật đồ đồng, nhưng rời khỏi vùng trời nhỏ này, bên ngoài có không ít kẻ biết nhìn hàng. Thành phố Ly Vân nằm trong tỉnh Quần Nam, trên tỉnh có lãnh đạo nhỏ rất đam mê sưu tầm những thứ đồ này, dì Lâm Kinh Trập được người dắt mối làm quen với đối phương, đã sớm khoe khoang khoác lác, bây giờ lui tới với vị lãnh đạo này, sinh ý rất tốt, chỉ chờ lão gia tử đi thôi là làm tròn lời hứa.
Ai ngờ lão gia tử lại lập di chúc để lại những đồ đó cho Lâm Kinh Trập chứ! Một thằng khác họ! Còn được công chứng chứng thực. Chuyện đơn giản lại bị phức tạp hóa, dì Giang tức giận bực bội, mấy ngày nay ngày nào cũng ở nhà chửi 'má nó', chỉ hận không thể lập tức nổ chết Lâm Kinh Trập. Giang Nhuận nghe thành quen, biết Lâm Kinh Trập phá hỏng chuyện tốt nhà mình, trước đã hận đến hoảng, lần này thấy được thông báo thành tích, biết Lâm Kinh Trập thi kém, không ngờ lại thấp hơn mình 100 điểm, nó quả là sướng điên người. Bởi vậy đã đứng chờ ở cửa lớp từ sớm, chỉ còn chờ Lâm Kinh Trập đến để giáp mặt trào phúng hai câu.
Lâm Kinh Trập không đáp lại, Cao Thắng lại tức anh ách, tiến lên lớn tiếng hỏi: "Mày nói gì?! Có ngon thì lặp lại lần nữa thử!"
"Mắc mớ gì tới mày? Ôi tao quên mất, đây không phải là thằng đội sổ lớp chúng ta à, Lâm Kinh Trập theo đuôi mày rồi nhỉ? Sao nào, muốn đánh nhau à?" Giang Nhuận khiêu khích đầy mắt nhìn chăm chú vào cánh tay nhỏ gầy của Lâm Kinh Trập, nó đã triệu tập mấy thằng bạn tốt, chỉ cần Lâm Kinh Trập vừa động thủ, bọn nó lập tức đến hỗ trợ, thể nào cũng phải ác nhân cáo trạng trước. Thời điểm đó trường học có truy cứu trách nhiệm, mình cũng không phải bên động thủ trước.
Tâm cơ nhỏ ấu trĩ thế này, Lâm Kinh Trập liếc mắt một cái là nhìn thấu, anh ngăn cản Cao Thắng tức đến mặt đỏ phừng phừng, ung dung thong thả ăn hết cái bánh trong tay, tuy không đến nỗi giận gì một câu khiêu khích, nhưng lòng anh không phải không gợn sóng.
Bởi vì Giang Nhuận, hay nên nói toàn bộ Giang gia ngoại trừ ông ngoại sau lưng Giang Nhuận, đều nổi bật quá mức trên con đường nhân sinh của anh.
Rất lâu sau đó Lâm Kinh Trập mới biết đống đồ cổ ông ngoại để lại cho anh có ý nghĩa như thế nào với Giang gia, mà thời điểm này ở đời trước, anh chỉ là một thiếu niên hồ đồ vô tri chưa va chạm với xã hội mà thôi. Những cổ vật đồ đồng của ông ngoại đối với anh mà nói chỉ là một sự ký thác tình cảm, anh không muốn buông tay, nhưng với người nhà họ Giang lại là tình thế bắt buộc.
Thập kỷ chín mươi, thành phố Ly Vân là một thành thị nhỏ, pháp luật như thùng rỗng kêu to. Giang gia lớn mật cực kỳ, yêu cầu không thành, trực tiếp công nhiên dời đi đồ cổ trong phòng ở. Lâm Kinh Trập tức không nhịn nổi, vốn muốn truy cứu, lại bị người mẹ ở trên tỉnh, từ bé đến giờ chưa bao giờ gặp gỡ, vào đúng lúc này gọi một cuộc điện thoại tràn ngập quan tâm.
Lâm Kinh Trập đang trong thời điểm yếu ớt nhất, không có nguồn kinh tế, mỗi ngày phải đối phó với vô số phong sương đao kiếm, hình tượng người mẹ dịu dàng cơ hồ nhấn chìm anh trong nháy mắt. Được giọng nói thiện lương cứ như thánh mẫu khuyên bảo, anh lựa chọn bao dung "người nhà", lại được mẹ khuyên, bỏ qua trường đại học phổ thông của Yến Thị, điền nguyện vọng vào cao đẳng tư thục ở tỉnh của mẹ.
Đến khi rất lâu rất lâu sau, thời điểm anh ý thức được tất cả những việc này chỉ là một âm mưu.
Người nhà họ Giang đã sớm dựa vào lễ vật lúc trước, ngồi vững trên cái ghế thủ phủ thành phố Ly Vân.
Dư quang nhìn thấy hai bóng người vội vã đi tới, Lâm Kinh Trập khẽ mỉm cười, thả Cao Thắng ra, cất bước tiến lên tới gần Giang Nhuận, thấp giọng cười khẽ: "Thành tích của tao thế nào không nhọc mày để ý, so với tao, không bằng mày quan tâm mẹ mày nhiều hơn đi. Mấy ngày hôm nay bà ta sắp tức chết rồi nhỉ? Mày cẩn thận bà ta tức quá... nhảy tửng tửng như con điên..."
Giang Nhuận bị chọc vào chỗ đau, nhất thời giận tím người, một tay kéo cổ áo của Lâm Kinh Trập, một tay giơ cao quả đấm lên, trừng rách kẽ mắt, há mồm mắng to: "Đjt mẹ mày mày muốn chết———— "
"Dừng tay!!!"
Nó đang muốn động thủ, không ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng quát chất phác, nó sợ đến giật mình, suýt nữa tè ra quần. Quay đầu nhìn lại, chân Giang Nhuận liền mềm nhũn, giáo viên chủ nhiệm đức dục và giáo viên chủ nhiệm lớp của nó đang đứng cách đó không xa, sắc mặt khó coi hết sức.
Giang Nhuận hơi mập, lớn lên cao to, so với Lâm Kinh Trập thon gầy trắng nõn đứng một chỗ với nó thì càng to béo hơn.
Bấy giờ thầy chủ nhiệm mắng to: "Anh muốn làm gì hả! Dám công khai đánh bạn học à? Có còn dáng vẻ của một học sinh không?"
Giáo viên chủ nhiệm Lý Ngọc Dung liếc nhìn tình huống, cũng có chút do dự, dù sao thành tích thi lần này của Giang Nhuận cũng không tồi, lòng cô ta đã nghiêng sang một bên.
Cô ta thử thăm dò giải vây cho Giang Nhuận: "Là tại Lâm Kinh Trập đúng không? Từ sáng đến tối chỉ giỏi phá phách, một cây làm chẳng nên non, không biết nâng thành tích lên, trái lại càng ngày càng giỏi gây sự!"
Lâm Kinh Trập chẳng nói chẳng rằng, chỉ rũ mắt, ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
"Được lắm!!" Giáo viên chủ nhiệm đức dục vốn đã có ý kiến với việc Lý Ngọc Dung thất đức tìm hiệu trưởng xin chuyển học sinh lớp I đi, vốn phải nén giận vì đi theo thông báo, nghe giọng điệu thiên vị của cô ả thì lập tức giận dữ, trực tiếp tranh cãi hỏi: "Cái anh đánh người này lên là gì?!"
Bên cạnh có học sinh không ưa Giang Nhuận lập tức mách lẻo: "Thưa, tên là Giang Nhuận ạ!"
"Giang Nhuận đúng không." Chủ nhiệm không ưa Lý Ngọc Dung, chỉ đáng thương Giang Nhuận thành vật hy sinh, "Sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi mà vẫn còn thời gian đi bắt nạt bạn học khác! Nhất định phải ghi tội xử lý kỷ luật! Trước thứ hai anh phải viết một bản kiểm điểm, đến khi kéo quốc kỳ chào cờ công khai xin lỗi bạn học này!"
"Chủ nhiệm ——" Lý Ngọc Dung cả kinh, viết kiểm điểm thì dễ nói, chỉ thương tổn lòng tự trọng mà thôi, nhưng ghi tội thì lớn rồi, phải lưu vào trong học bạ, thậm chí còn ảnh hưởng đến vào Đoàn vào Đảng và cả tốt nghiệp nữa, mẹ Giang Nhuận trước đó đã đi thăm không ít thầy cô, chuẩn bị xin trường học cho Giang Nhuận một danh sách tuyển thẳng vào Đại học Quần Nam.
Yêu cầu là học sinh đó phải học giỏi toàn diện, không có một vi phạm kỷ luật nào trong học bạ, cứ như vậy, dự định tuyển thẳng trăm phần trăm vô vọng.
Chủ nhiệm lại không để ý tới cô ả, trực tiếp tiến vào phòng học.
Lý Ngọc Dung bị bác bỏ mặt mũi, chính cô ta cũng khó chịu, lại nghĩ đến cam kết cho mình 5 vạn nguyên của mẹ Giang Nhuận chỉ cần cho con bả được lọt vào danh sách tuyển sẽ trôi theo dòng nước, nhất thời giận không chỗ phát tiết, giận chó đánh mèo liếc mắt trừng Giang Nhuận một cái, rồi bước vào phòng học.
Bên ngoài, Giang Nhuận hoàn toàn bối rối, nó kinh ngạc nhìn bóng lưng của hai giáo viên, đột nhiên nghĩ đến mẹ nó từng kể về kế hoạch tuyển thẳng, lập tức ý thức được gì đó, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Kinh Trập rút cổ áo từ trong bàn tay mềm oặt của đối phương ra, vuốt phẳng, vỗ vỗ bả vai của đối phương, lực đạo nhỏ nhưng cũng đủ để vỗ Giang Nhuận nằm xụi lơ trên mặt đất.
Anh nhìn dáng vẻ nhát chết của đối phương, nở một nụ cười tẻ nhạt vô vị: "Kiên cường lên nào, anh họ."
Hết chương 1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.