Lúc Tô Đào tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, có hơi đau đầu một chút.
Lục Lục ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, phát hiện cô có động tĩnh liền kêu meo meo bò lên bụng cô nằm xuống.
Động tác này có nghĩa là nó đói bụng rồi.
Tô Đào mang theo cái đầu choáng váng lấy thức ăn cho mèo con xong mới ngồi xuống sô pha nhớ lại xem hôm qua có chuyện gì không.
Trí nhớ cuối cùng của cô dừng lại lúc uống Đào hoa nhưỡng.
Sau đó thì hình như cô say rồi
Sau nữa thì không nhớ nổi cái gì cả.
Thế sao cô về nhà được vậy?
Tự mình về thì không thể rồi, cô tự biết lúc say thì mình có đức hạnh gì, kiếp trước lần đầu tiên say cô kéo bạn lên bờ tường ngồi ngắt cỏ, trời mới biết lúc đó cô mới uống có một ngụm rượu, từ đó cô không dám động đến nữa.
Ngay cả mấy món có rượu cũng không ăn.
Hôm qua là có nguyên nhân nên mới uống, thứ nhất, Thời Hàn nói giống như nước ép thôi, thứ hai, cô nghĩ cơ thể mới này sẽ uống được rượu.
Không ngờ..
Tô Đào ỉu xìu ngồi vò đầu bứt tóc, mái tóc vốn dĩ đã loạn giờ còn loạn thêm, nói là ổ gà thì cũng không khác lắm.
Trên người vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua nên còn nguyên mùi rượu, Tô Đào cởi dép đi thẳng vào phòng tắm.
Lục Lục ở ngoài vòng đi vòng lại quanh cửa, liên tục cào cừa gọi.
Điện thoại ở trên bàn vang lên.
Tô Đào tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ khác sảng khoái ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tai-sinh-cua-em-gai-quoc-dan/977538/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.