Sẽ không có ai chú ý đến một tiểu minh tinh đi đâu, máy quay của các nhà báo sẽ chỉ lia đến vị trí của những đại minh tinh trong hội trường. Tô Đào bám theo Triệu Nhất Manh đến một phòng hậu cần ở dưới cầu thang, kỹ năng theo dõi của cô thuộc hạng nhất, mà Triệu Nhất Manh không phát hiện sau lưng mình có một người đi theo. Có rất nhiều poster lớn nhỏ khác nhau ở trong này, còn có một số trang bị kỹ thuật linh tinh bị phủ một lớp bụi dày, Triệu Nhất Manh ghét bỏ nhìn đống đồ đạc lộn xộn rồi tìm một chỗ tương đối sach sẽ lấy điện thoại ra gọi điện. "Alo, là tôi" Có lẽ Triệu Nhất Manh nghĩ nơi này sẽ không có ai đến nên không quá cảnh giác, đến cửa cũng không thèm đóng chặt. Nên Tô Đào đứng ngoài cửa có thể nghe hết được mấy lời cô ta nói, chỉ có điều không biết được người ở đầu dây bên kia nói gì. Giọng nói của Triệu Nhất Manh lại vang lên, "Tôi đã lấy được tóc của anh ta rồi, khi nào thì bắt đầu hành động" Cô ta không thể đợi được nữa rồi. Cô ta theo đuổi Tô Lê hơn hai năm rồi, trong thời gian đó cũng không phải chưa từng bám vào tiểu thịt tươi khác nhưng bọn họ không có ai hot như Tô Lê, căn bản là không giúp được gì cả. Hành động? Cô ta vẫn chưa chết tâm sao. Vẻ mặt Tô Đào rét lạnh, vừa rồi cô thấy Triệu Nhất Mạnh cố ý đi qua chỗ anh trai sau đó cô liền thấy Tô Lê che đầu, tiếp đó Triệu Nhất Manh không biết nói gì mà Tô Lê liền xua tay ý nói không sao, cô ta liền thần thần bí bí đi đến chỗ này. Bên trong phòng, Triệu Nhất Manh tức giận giậm chân, "Sinh thần bát tự? Cái này ông hỏi tôi thì sao tôi biết chứ? Tôi chi tiền mời ông về đề làm gì cơ chứ! Thông tin của Tô Lê trên mạng đều có tìm một chút là ra, ông không thể tự mình tính sao?", sau đó cô ta mắng một câu, tiếp tục nói, "Tôi sẽ cho ông thêm một khoản tiền nữa, làm cho tốt vào". Trước đó cô chỉ thấy Triệu Nhất Manh có gì đó không ổn, hiện tại nghe tới hai chữ hành động nếu cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đúng là đồ ngốc. Không biết bên kia nói cái gì làm Triệu Nhất Manh lập tức chuyển giọng, "Được rồi, tối nay tối sẽ gửi tóc của anh ta cho ông.. Cô là ai vậy? Sao cô lại vào đây" "Bang!" * * Tiếng mở cửa mạnh quá bị đập đấy mọi người Còn chưa nói xong, Tô Đào đã đá tung cánh cửa. Cô mặc kệ Triệu Nhất Manh, tiến vào hất văng điện thoại của cô ta, trong mắt lộ rõ sự khinh thường. Triệu Nhất Manh ăn đau lùi lại mấy bước, tức giận nói, "Cô làm gì vậy! Điên à" Cô ta đã nhận ra Tô Đào, người này gần đây đang rất nổi. Vừa nhìn thấy trang phục của Tô Đào, sự đố kỵ đã hiện lên trong mắt của cô ta. "Cô nghe được những gì rồi?", Triệu Nhất Manh ngẩng đầu nói. Tô Đào từng bước tiến gần, vẻ mặt lạnh lùng, "Cô lại dám có ý xấu với Tô Lê" "Cô nói gì vậy, tôi nghe không hiểu gì hết", Triệu Nhất Manh không thừa nhận, luống cuống muốn lấy điện thoại bỏ chạy. Tô Đào nhanh tay lấy được điện thoại trước sau đó ném mạnh vào tường. Màn hình điện thoại vỡ vụn, nhấp nháy chập chờn, muốn nói cho chủ nhân nó sắp đi tong rồi. "Cô điên rồi sao? Cô biết tôi là ai không", Triệu Nhất Manh trợn mắt kinh hãi, từ trước đến nay không có ai dám đối xử với cô ta như vậy hết. "Mau đưa tóc của Tô Lê cho tôi" Không lẽ kiếp trước Triệu Nhất Manh cũng dùng thủ đoạn như vậy để ở bên anh trai, nghĩ đến đây trong lòng Tô Đào lại ẩn ẩn cảm giác đau đớn. Anh trai cô tốt như vậy, Triệu Nhất Manh lại dám dùng thủ đoạn ghê tởm để tính kế anh ấy. Ánh mắt nhìn về phía Triệu Nhất Manh càng thêm lạnh lẽo. "Tôi nghe không hiểu cô nói gì hết", Triệu Nhất Manh thấy sự việc đã bị bại lộ liền đẩy Tô Đào ra định rời khỏi chỗ này. Sao cô có thể để cô ta rời đi dễ dàng như vậy chứ, Tô Đào nắm lấy tay Triệu Nhất Manh kéo ngược cô ta lại. Triệu Nhất Manh bị kéo bất ngờ, không kịp đứng vững nên bị ngã trên mặt đất, chiếc váy trắng tinh nhuộm một màu xám bụi. Kiểu tóc được tạo hình tỉ mỉ cũng bị bung ra, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu. Thứ cô ta nắm chặt trong tay cũng bị rơi ra. Tô Đào nhặt chiếc túi trong suốt lên nhìn, trong đó đựng mấy sợi tóc. "Triệu Nhất Manh đừng suy nghĩ gì xấu với Tô Lê", Tô Đào quỳ xuống nắm lấy cằm của cô ta, nói ra từng chữ một, "Đừng chọc tôi phải nổi giận". "Tôi.. tôi từng gặp cô", Triệu Nhất Manh cuối cùng cũng nhớ ra người trước mắt này từng khiến cô ta rét lạnh, là người đã ngăn cô ta lấy được wechat của Tô Lê. "Sự việc đến nước này, cô chỉ cần nhớ kỹ là được", Tô Đào thả cô ta ra, xoay người trở về hội trường. Triệu Nhất Manh từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Tô Đào. Lúc quay lại hội trường của Tinh Quang dạ hội, người đã đông lại càng đông hơn, trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên nghiệm túc hơn rất nhiều. Xem ra cô phải đưa cho anh trai một ít bùa hộ mệnh, còn phải vẽ một lá bùa may mắn phù đề phòng tai nạn, Triệu Nhất Manh lần đầu hạ thủ không thành công, cũng không có nghĩa là sẽ không có lần thứ hai. "Nhu Nhu, tóc em rối rồi" Lâm Cảnh nhìn bộ dạng lơ đễnh của cô liền lên tiếng nhắc nhở. Lúc này Tô Đào mới phản ứng lại, lấy tay vuốt tóc, nhưng càng vuốt càng rối hơn. Hôm nay kiểu tóc cô tạo rất đơn giản, mái tóc dài được buông xõa phía sau, phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ, hai bên tóc mai để lại vài lọn tóc lưa thưa, thợ trang điểm còn điểm thêm một chiếc kẹp tíc hình lá ở một bên. Vừa rồi lúc lôi kéo với Triệu Nhất Manh có vài sợ đã bị vướng vào trên mặt chưa kịp chỉnh trang lại. Tô Đào càng chỉnh càng loạn, làm sao cũng không thể gỡ ra được khiến da đầu bị kéo phát đau. Miệng hít vào một hơi, tiếp tục vò đầu bứt tóc. Rốt cuộc Lâm Cảnh không nhịn nổi nữa, kéo tay Tô Đào ra khỏi chỗ tóc đó, "Để anh".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]