Chương trình lần này có tổng cộng 15 người tham gia, bởi vì muốn chọn ra một người xuất sắc nên cuộc tuyển chọn cũng toàn diện hơn, tổng cộng có 10 kỳ phát sóng trực tiếp, mỗi kỳ người xếp cuối cùng sẽ bị loại khỏi chương trình. Còn lại năm người sẽ được sắp xếp để chuẩn bị xuất đạo. Hầu hết mấy người ở đây đều đã ký kết với công ty quản lý khác nhau, còn đơn độc chiến đấu như Tô Đào thì không nhiều lắm. Có tất cả 5 vị giám khảo. Ba trong số họ là người rất nổi tiếng trong làng giải trí. Còn có 1 người là nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng. Về vấn đề chuyên môn thì không có gì phải bàn cãi. Trong đó có một người là ca sĩ đời đầu sau đó phát triển không tốt lắm liền chuyển sang làm bà chủ của công ty giải trí, người này ánh mắt không được tốt lắm liên tục ký hợp đồng với 10 người nhưng không ai nổi tiếng, sau đó trùng hợp ký được một người, liền nổi tiếng. Sau này bà không xuất hiện trong các hoạt động nữa, chủ yếu làm giám khảo cho các chương trình âm nhạc nổi tiếng là người độc miệng. Ba giám khảo trước đó, nghệ sĩ đa tài Ngô Phỉ, cũng chạc tuổi so với Tô Lê. Trịnh Diêu, ca hậu, hơn 30 tuổi. Hàn Thần, ngôi sao lưu lượng, hát được nhảy được, vũ đạo xuất sắc, vừa mới qua sinh nhật 20 tuổi. Sở Thanh Châu, nhà sản xuất âm nhạc, nhạc sĩ nổi tiếng, từng đào tạo ra không ít ca sĩ cấp bậc thiên vương thiên hậu, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh. Trịnh Diêu nổi tiếng chính là nhờ những ca khúc mà ông ấy sáng tác. Triệu Duyệt, chính là cái người ánh mắt không tốt đã nói, lớn tuổi nhất ở đây, hơn 40 tuổi. Bởi vì bà ấy xuất đạo sớm nhất cho nên ngoại trừ Sở Thanh Châu, ba vị giám khảo còn lại đều thể hiện thái độ kính trọng với bà. Chủ đề của kỳ đầu tiên chính là giới thiệu bản thân và thể hiện tài năng của mình. Ban giám khảo sẽ dựa trên trình độ của mỗi người mà cho điểm tương ứng. Điểm này không được tính vào tổng điểm cá nhân mà chỉ để khán giả biết thực lực của các thí sinh, đồng thời cũng để khuấy động bầu không khí. Tô Đào là người thứ 6 thể hiện, nếu so sánh với những người trước vừa hát vừa nhảy thì cô có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều. Cô chọn thể hiện một bài hát tiếng Anh do chính mình sáng tác, vẫn luôn không lỡ bán cho người khác. Khi cô vừa bước lên sân khấu, không chỉ giám khảo mà cả các thí sinh ai cũng che miệng cảm thán. Người này đẹp quá đi mất thôi! Tô Đào hôm nay không có trang điểm bởi vì chưa thành thạo lắm, hiện giờ cô vẫn còn đang phân biệt kem lót với kem nền có gì khác nhau, thoa nên thì cái gì cũng trắng trắng, Lục Lục còn làm loạn hết đống đồ trang điểm của cô, không kịp dọn dẹp nên chỉ có thể tô son rồi ra ngoài thôi. Vừa đến phòng thay đồ của trường quay đã phải thay quần áo chuẩn bị lên sân khấu, hôm nay cô mặc một chiếc váy kiểu tiên nữ, mái tóc xoăn thả xuống ngang lưng, vén ra sau tai, chỉ để lại vài sợ tóc lưa thưa ở đằng trước. Đôi mắt trong sáng tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, tiên khí phiêu phiêu khiến người ta không thể đưa mắt về phía cô. Có một số người chỉ cần đứng đó đã tỏa ra hào quang bốn phía, giống như họ sinh ra là để giành cho giới giải trí vậy.
Hiện trường phát sóng trực tiếp thậm chí còn điên cuồng hơn. [Yêu rồi! Yêu mất rồi! Thần tiên tỷ tỷ của em!] [Một phút, tôi muốn biết tất cả thông tin của cô ấy] [Mẹ nó! Chán quá nên mới xem một lúc, ai ngờ lại nhảy hố đu idol luôn] [Hình như có chút giống Tô Lê nha] [Lầu trên, tôi cũng thấy có chút giống] [Đẹp quá ddi~~ông trời thật trêu ngươi mà, sao lại cho tui làm con gái chứ] * * * Nhạc dạo bài hát vang lên, Tô Đào bắt đấu hát, phát huy rất ổn định sở trường của mình. Lưu Niên ngồi dưới khán đài chụp được rất nhiều bức ảnh xinh đẹp của Tô Đào, nhiều góc khác nhau, sau đó thì vào xem tình hình phát sóng trực tiếp. [Woaaaaaa! Tiểu tỷ tỷ thực lực mạnh quá đi!] [Aaaaaaaaa!] [Hát hay quá đi! Da gà của mị nổi lên hết rồi này] [Chính thức thành fan! Idol có nhan sắc có tài hoa của mị] [Có ai biết weibo của tiểu tỷ tỷ không vậy? ] [Lầu trên, tui vừa kiếm rồi nhưng không thấy] [Tiểu tỷ tỷ mau chóng lập một cái weibo đi, mị chờ] [Hay quá! Tôi muốn điên luôn rồi] [Có ai biết bài hát đó tên gì không? ] [Cùng câu hỏi] [Cùng câu hỏi +1] Lưu Niên thấy nhiều người gào thét muốn Tô Đào mở weibo liền nhanh chóng đăng ký một cái tài khoản, tên là phòng làm việc chính thức của Tô Đào, bài đăng đầu tiên chính là tấm ảnh của Tô Đào vừa chụp. Các fan lướt đi lướt lại để tìm weibo cuối cùng cũng tìm được tài khoản này, nhất thời fan nhanh chóng kéo nhau vào gào thét, reo hò cuối cùng cũng tìm ra tổ chức rồi. Sau khi biểu diễn xong, giám khảo phát hiện âm sắc của Tô Đào rất đẹp, âm rộng, giọng thật giả chuyển đổi rất tốt, hơn nữa chỗ nào cần dùng kỹ xảo, chỗ nào nên sử dụng chất giọng tự nhiên cô đều xử lý rất tốt. Hoàn hảo giống như sách văn mẫu vậy! Trịnh Diêu là một ca hậu đi đến được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ nỗ lực, rất nhiều ca sĩ ngay từ ban đầu không hề ưu tú, lại có những ca sĩ có được giọng hát trời sinh. Ví dụ như Tô Đào!
Cô đột nhiên có chút hâm mộ cô bé này, nhớ đến tấm ảnh mà nhà sản xuất gửi cho cô hôm qua, cô lại có chút đồng cảm với cô bé ấy. Thật đúng là đáng tiếc! Tô Đào hát xong thì đứng trên sân khấu đợi ban giám khảo cho nhận xét, cô chỉ lặng lặng đứng đó mà không có chút hồi hộp nào. Sở Thanh Châu cho cô một ánh mắt tán thưởng, lần đầu tham gia cuộc thi mà đã có một màn biểu diễn tốt như vậy, tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạng. Hơn nữa xem ra cử chỉ phóng khoáng, là người phóng khoáng. Một hạt giống tốt như vậy sao có thể bị trì hoãn chứ, trong lòng Sở Thanh Châu đã có quyết định riêng cho việc này. Ngô Phỉ lần đầu tiên cho một người được 9 điểm, "Tôi không cho bạn 10 điểm là bởi vì sợ bạn vì thế mà kiêu ngạo, có thể nói cho tôi biết bài hát này tên là gì không?" Bài hát này tiết tấu mạnh mẽ, cả bài mang một cảm giác hùng tráng, đặc biệt là khúc cao trào thật sự là khiến người khác muốn reo hò. Anh còn chưa nghe hết thì đã thích bài hát này rồi. Tô Đào gật gật đầu, "Bài hát này là One in a million, trong tiếng Trung có nghĩa là ba ngàn gầu nước chỉ lấy một" Tô Đào giải thích xong, mọi người tự nhiên cảm thấy không khí trở nên có chút lãng mạn. Ngô Phỉ: "Woa! Tôi nhớ kỹ rồi, lát về tôi sẽ tải xuống nghe thử!" Trịnh Diêu: "Tôi cũng thấy bài hát này rất hay, hơn nữa phát âm của bạn cũng rất tuyệt" Sơ Thanh Châu: "Đúng thật là rất tốt", nói xong liền thể hiện ánh mắt thưởng thức không hề giả tạo. Ông thích những người có tài. Triệu Duyệt chỉ nhìn cô một cái không có ý định cho nhận xét. Ống kính máy ảnh cũng không hề chụp được vẻ mặt chế nhạo của bà ấy. Tô Đào không thể ngờ rằng bài hát của mình lại được yêu thích như vậy, nhưng mà.. "Không cần tìm, tôi vẫn chưa đưa nó lên mạng" Ngô Phỉ nghe cô nói xong thì có chút sửng sốt, sau đó nói: "Không sao, tôi có thể nghe bản gốc của nó", anh ta nghĩ chắc cô cover lại bài của ca sĩ nước ngoài. "Không phải! Bài hát này là của tôi!", Tô Đào giải thích. Toàn trường quay lập tức an tĩnh. Vài giây sau, Ngô Phỉ đột ngột đứng dây, "Ý của bạn là bài hát này do bạn hát gốc sao?", anh có chút không tưởng nha. Tô Đào gật đầu khẳng đinh, cô là người hát gốc thì có gì đáng kinh ngạc sao? "Có thể cho tôi phương thức liên lạc của người sáng tác bài hát này hay không?", Sở Thanh Châu cũng có chút cao hứng, người viết ra bài hát này chắc chắn rất có tài năng nha, ngoại trừ cái người đã dừng sáng tác bài hát 1 năm về trước, không ngờ đời này ông vẫn còn có thể gặp được một người sáng tác nhạc tốt như vậy. "Có thể viết ra được bài hát hay như vậy, trong giới âm nhạc cũng không quá 5 người", Sở Thanh Châu đưa ra câu nhận xét vô cùng kinh ngạc. Tô Đào sờ sờ mũi, cô cảm thấy phản ứng của bọn họ cũng quá khoa trương rồi, sớm biết như vậy thì cô đã không dùng bài hát của mình: "Là tôi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]