Tô Đào suýt chút nữa làm mình tự vấp ngã.
Cố Từ thở dài, "Mấy hôm nay sao cậu cứ gặp mình lại chạy vậy hả?", nói xong liền dừng lại động tác đi về chỗ của cô.
"Mình.. mình không.."
"Nếu cậu nghĩ mình là một kẻ mù thì cứ nói tiếp đi"
"Được rồi, mình thừa nhận", Tô Đào ủ rũ cúi đầu, không dám nhìn cậu.
"Nguyên nhân?"
"Mình có tội!"
Cố Từ trợn mắt nhìn cô một cái, "Cậu không phải có tội mà là có bệnh đó!"
"Cậu cậu cậu sao cậu lại mắng người vậy!", Tô Đào trừng mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu chửi người khác đấy, từ trước tới giờ cậu luôn nổi tiếng làm người khác phát khóc mà không cần nói một lời không sạch sẽ nào.
Lạ thật nha!
Cố Từ véo tai cô: "Mình thích ai là quyền của mình, câu này có đúng không?"
"Đúng đúng mà~bỏ tay ra! Đau đó!"
Cố Từ tiếp tục véo, "Cậu không thích ai là quyền của cậu, câu này có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, đại gia ngài nói gì cũng đúng hết, đau! Cậu mau bỏ tay ra!", đau chết cô rồi, sao mà cậu ta khỏe thế!
"Cái đồ con thỏ này, cậu mau buông tay!", giọng nói đầy kích động lưu loát từ miệng cô phát ra. Tô Đào đột nhiên im bặt, cho dù đau cũng nhẫn nhịn chịu đựng.
"Cậu vừa gọi mình là gì?", Cố Từ cúi đầu nheo nheo mắt nhìn thẳng cô.
"Học đệ à, mời cậu thu chân, OK?", phải liều chết không thừa nhận, lần trước cô gọi cậu là con thỏ liền bị cậu cáo trạng với mami, khiến cô lần đầu tiên trong đời bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tai-sinh-cua-em-gai-quoc-dan/977496/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.