Chương trước
Chương sau
Tô Đào suýt chút nữa làm mình tự vấp ngã.
Cố Từ thở dài, "Mấy hôm nay sao cậu cứ gặp mình lại chạy vậy hả?", nói xong liền dừng lại động tác đi về chỗ của cô.
"Mình.. mình không.."
"Nếu cậu nghĩ mình là một kẻ mù thì cứ nói tiếp đi"
"Được rồi, mình thừa nhận", Tô Đào ủ rũ cúi đầu, không dám nhìn cậu.
"Nguyên nhân?"
"Mình có tội!"
Cố Từ trợn mắt nhìn cô một cái, "Cậu không phải có tội mà là có bệnh đó!"
"Cậu cậu cậu sao cậu lại mắng người vậy!", Tô Đào trừng mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu chửi người khác đấy, từ trước tới giờ cậu luôn nổi tiếng làm người khác phát khóc mà không cần nói một lời không sạch sẽ nào.
Lạ thật nha!
Cố Từ véo tai cô: "Mình thích ai là quyền của mình, câu này có đúng không?"
"Đúng đúng mà~bỏ tay ra! Đau đó!"
Cố Từ tiếp tục véo, "Cậu không thích ai là quyền của cậu, câu này có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, đại gia ngài nói gì cũng đúng hết, đau! Cậu mau bỏ tay ra!", đau chết cô rồi, sao mà cậu ta khỏe thế!
"Cái đồ con thỏ này, cậu mau buông tay!", giọng nói đầy kích động lưu loát từ miệng cô phát ra. Tô Đào đột nhiên im bặt, cho dù đau cũng nhẫn nhịn chịu đựng.
"Cậu vừa gọi mình là gì?", Cố Từ cúi đầu nheo nheo mắt nhìn thẳng cô.
"Học đệ à, mời cậu thu chân, OK?", phải liều chết không thừa nhận, lần trước cô gọi cậu là con thỏ liền bị cậu cáo trạng với mami, khiến cô lần đầu tiên trong đời bị răn dạy.
"Mình lớn hơn cậu đấy!", Cố Từ chau mày.
"Cậu mới năm nhất"
"Mình từng là đàn anh của cậu"
"Đó là trước kia, nhưng giờ cậu mới học năm nhất"
Cố Từ: "..."
Tô Đào từ chân của cậu thoát ra, cho cậu một ánh mắt 'nghe lời chị đây "rồi chạy biến.
Nhưng mà lần này, nút thắt giữa hai người đã được giải quyết, cô cũng không còn có cảm giác tội lỗi nữa, không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè rồi.
Thời Hàn sau một tuần nghỉ phép cuối cùng thì cũng đã đi học, cậu ta mỗi lần xuất hiện ở trường là lại gây ra một hồi náo động, việc mọc thêm cái đuôi nhỏ ở phía sau là vô cùng bình thường.

Nhưng mà mấy cái đuôi nhỏ này đều là học sinh của Di Hòa, nhiều nhất chỉ dám đi theo đến cửa thì không dám vào nữa. Một là do Thời Hàn ở trên Weibo từng nói là bản thân không hy vọng các fans sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, hai là ủy viên của lớp một Triệu Lộ danh tiếng vang dội ngoại hiệu Tắc Diêm Vương*, cái này không dễ chọc nha.
*Sau vài lần tra tìm, mình cũng không kết luận được cái này có nghĩa gì-))
Từ khi xảy ra chuyện có người lạ đột nhập vào trường học, trường học liền tăng cường quản lý, không thể vào trường nếu không có thẻ học sinh.
" Cho cậu này ", Thời Hàn lấy từ trong cặp ra một cái túi văn kiện to bằng khoảng cái hộp bút, đưa nó cho Tô Đào.
" Cái gì vậy? ", Tô Đào nhận lấy sờ sờ vài cái thì thấy nó hơi cứng.
Thời Hàn hơi nâng cằm, ra hiệu cho cô mở nó
Tô Đào mở ra, là một cái thẻ ngân hàng và.. một bức ảnh có chữ ký?
" Thù lao của cậu đó, mật mã là 123456 "
" Thẻ ngân hàng thì mình có thể hiểu nhưng mà tại sao lại có cả bức ảnh này hả? "
Cô cũng không phải là fan của cậu nha.
" Quà đi kèm "
" Được thôi, cảm ơn nha, mình sẽ nhận nó ", Tô Đào cẩn thận cất túi tài liệu vào trong cặp, bao giờ đi học về cô sẽ đặt hàng và gửi cho Tô Lê.
Tô Lê không thể về nhà để đón sinh nhật, đây là lần đầu tiên anh ấy không đón sinh nhật ở nhà sau khi nổi tiếng, công ty tổ chức cho anh cũng fan đón sinh nhật. Bởi vì địa điểm tổ chức ở nước H nên Tô Đào không thể đến đó được, chỉ có thể gửi quà sinh nhật cho anh thôi.
Lần đầu tiên cô thấy cái trâm cài áo này đã cảm thấy nó vô cùng hợp với anh.
" Cảm ơn cái gì chứ, cậu khách khí quá đi! "
Nói xong, cậu liền nhìn Tô Đào đầy háo hức.
Lúc đầu Tô Đào không hiểu cậu bị làm sao, sau đó một lúc mới hiểu.
" Tô Lê là anh trai của mình ", phía sau cô lại thêm hai chữ" Anh ruột ".
Thời Hàn một bộ dáng vẻ 'mình biết ngay mà'," Mình đã nói rồi mà! Lớn lên giống nhau như vậy cơ mà mình đã cảm thấy nghi nghi từ trước rồi, hôm đó cậu không đồng ý để Triệu Nhất Manh thêm wechat của Tô Lê khiến mình lại càng thêm chắc chắn bảy tám phần ".
" Hừ~mình cũng nghĩ là cậu sẽ đoán được rồi "
" Không lẽ từ trước tới giờ không có ai thông minh như mình, nhìn một cái liền đoán được quan hệ giữa cậu và Tô Lê? "
" Cũng có, nhưng mà ít lắm "
Tô Đào vẫn luôn không nói với bên ngoài rằng Tô Lê là anh trai của cô, bạn học cũng không phải là chưa từng hỏi cô vấn đề này. Bạn học tiểu học và sơ trung đều dễ lừa gạt cho nên về cơ bản cô chỉ cần chơi chữ một chút là qua, còn bạn học cao trung tất nhiên là không dễ lừa gạt như vậy nhưng bởi vì Tô Kính cũng học tại Di Hòa nên bọn họ đều cho rằng cô và Tô Kính mới là anh em ruột.
Tô Lê debut hơn hai năm cũng chưa từng nói với bên ngoài về gia đình của mình, mọi người đều cho rằng anh là con một.
Cứ như vậy, cô cứ bỏ ngơ mà cho qua thôi.
" Thế tại sao cậu không nói cho mọi người biết vậy? Nếu Tô Lê là anh trai của mình, vậy chắc chắn mình sẽ đi rêu rao khắp nơi, cái này tự hào lắm nha! "

Tô Đào lắc lắc đầu, phản bác nói," Như vậy sẽ gây ra phiền phức cho anh ấy!
Mình sợ mấy antifan sẽ lợi dụng mình để tấn công anh ấy, hơn nữa anh trai chưa bao giờ nói chuyện về gia đình ở bên ngoài, anh ấy là đang bảo vệ nhà mình, cũng đang bảo vệ rất tốt nha.
Anh trai mình là người công tư vô cùng phân minh, ở bên ngoài anh ấy là Tô Lê, nhưng ở trước mặt mình anh ấy chỉ là anh trai của mình, không phải là một minh tinh phong quang vô hạn ".
" Anh ấy vô cùng chuyên nghiệp, lại còn là một anh trai tốt nữa chứ ", Thời Hàn liền đưa ra một bình luận, câu đầu là nói đến những gì cậu nhìn thấy lúc hai người cộng tác, câu sau là từ những gì mà Tô Đào rút ra được.
" Cậu có mắt nhìn lắm nha! ", Tô Đào nghe được lời khen Tô Lê từ nghệ sĩ trong giới điều này còn vui hơn việc để cô thấy cầu vòng tí* của nhóm Kẹo giòn.
* Nguyên văn" 彩虹屁 "
Thời Hàn cười cười.
" À mình vẫn còn một vấn đề nữa muốn hỏi "
Tô Đào nhìn cậu," Nói đi "
" Tại sao lại không cho Triệu Nhất Manh thêm wechat của anh cậu vậy? "
Tô Đào chống cằm, hỏi lại:" Nếu như mình không ngăn cản, nếu như cậu có wechat của anh mình, cậu có cho cô ta không? "
" Sẽ không! Nếu chưa được phép thì mình sẽ không cho người khác thông tin liên lạc của họ đâu "
Thời Hàn trả lời một cách vô cùng chắc chắn.
Nếu thật sự trong lòng cậu muốn cho thì dù không có phương thức liên lạc của Tô Lê, cậu cũng sẽ xin từ người khác cho Triệu Nhất Manh.
Cho nên câu hỏi này không phải là hỏi cậu có cho hay không mà là hỏi cậu có muốn cho hay không.
" Ừm! Chẳng trách cậu là người đi được lâu nhất và xa nhất.. ", cũng la người hot nhất, Tô Đào vô thức thì thào.
" Cậu nói gì đó? ", Thời Hàn không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà lâu nhất, xa nhất.
" Mình nói cậu nói rất đúng! "
" Triệu Nhất Manh từ nhỏ đến lớn luôn phát triển lệch lạc, là người hai mặt, lại còn háo sắc, tóm lại mình chính là không thích cô ta ", kiếp trước sau khi cô ta chia tay với Tô Lê, chó săn liền chụp được ảnh cô ta và người đàn ông khác ra vào khách sạn, một tháng thay đổi ba người, tốc độ nhanh tới mức khiến người khác phải nghẹn họng trân trối.
Trên mạng nổ ra náo loạn một trận, sau đó phòng làm việc của cô ta phải đăng một cái thông cáo lên Weibo nói là vì công việc. Cư dân mạng chế giễu nói công việc gì mà phải làm vào ban đêm trong khách sạn, lại còn phải thay quần áo.
Thời Hàn cười muốn điên luôn, cậu chỉ nghe nói nam nhân háo sắc nhưng đây là lần đầu tiên nghe qua có người dùng cái từ này lên người con gái, nhưng mà lời của Tô Đào nói cũng không phải là giả, nghĩ lại ánh mắt của cô ta mỗi khi nhìn mình, cậu lại nổi hết cả da gà, còn có chút buồn nôn.
Cười xong cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác," Sao cậu biết từ nhỏ cô ta đã lệch lạc? "
" Mình đề cử cậu xem bộ phim 《Trở về》xem xong cậu tự nhiên sẽ biết thôi "
" Bí mật vậy!"
Tô Đào vừa nói vừa sắp xếp tài liệu dùng trong tiết tự học, sắp vào lớp rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.