Lúc ra khỏi phòng thu đã là 2h chiều, thu âm liền bốn tiếng, cơm trưa còn chưa kịp ăn nên Thời Hàn mời mọi người đi ăn lẩu.
Trợ lý đề cử một nhà hàng lẩu gần đó, tính bảo mật vô cùng tốt, cậu ta vô cùng may mắn, đặt được phòng bao cuối cùng của quán.
Một nhóm bọn họ tính cả Tô Đào thì có bốn người, đợi sau khi nhân viên phục vụ của quán mang đồ ăn lên thì Tô Đào mới tháo khẩu trang ra để ăn.
"Cậu thật sự quá cảnh giác rồi, còn giống minh tinh hơn cả mình luôn đó", Thời Hàn vừa nói vừa nhúng thịt bò.
Tô Đào đã đói đến hoa mắt rồi, cầm một cái bánh bao nhỏ ăn trước, "Bị chụp được thì phiền phức lắm đó, rắc rối cả đời đó nha"
Trợ lý: "Đào Tử nói đúng đó"
Thời Hàn thở dài bất lực.
Mùi thơm của lẩu lan tỏa nồng nặc khắp phòng, tay Tô Đào gắp liên tục, ngoại trừ thình thoảng nói vài câu, thời gian còn lại đều dùng để ăn.
Ăn được một nửa, phục vụ đến gõ cửa nói có người muốn cùng họ nhập bàn.
Mọi người đều dừng đũa nghi hoặc nhìn người phục vụ, cậu ta không nhận ra Thời Hàn sao? Tất nhiên, không phải ai cũng biết Thời Hàn nhưng mà nếu có một tấm poster to đùng treo trước nhà bạn thì cũng phải nhận ra người trong đó chứ, nói không nhận ra thì hơi lạ nha!
"Ừm.. người muốn nhập bàn nói là quen biết Thời Hàn", người phục vụ khó khăn mở miệng nói. Anh ta cũng không muốn như vậy đâu, nhưng mà hai bên anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tai-sinh-cua-em-gai-quoc-dan/977493/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.