Tô Lê kể cho bố mẹ nghe chuyện lúc nãy, Diệp Ngưng xử lý vết thương trên trán của cậu, nhìn với ánh mắt đau lòng, buổi sáng mới vừa bị thương, buổi chiều để cậu ra ngoài mua bơ lại tiếp tục bị thương.
Còn có Tô Đào, Diệp Ngưng lần đầu biết con gái yêu nhà mình xem ra không điềm đạm nho nhã như bề ngoài. Con bé này một chút cũng không chịu thiệt, dạy dỗ bọn nhóc kia lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa.
Nghĩ đến thứ con trai nói, cô có thể tưởng tượng ra khung cảnh "tráng lệ" lúc đó, thật sự không thể nào liên hệ được với con gái mình.
Tô Vân Đình không nhẫn tâm thấy dáng vẻ ỉu xìu của con gái lúc bị mắng, vội ôm con gái vào lòng dỗ dành. Ôm đứa nhỏ, dắt theo đứa lớn trốn vào phòng sách, mấy cha con còn lén lút trộm vài cái bánh ngọt.
Diệp Ngưng bị mấy cha con chọc vừa tức vừa buồn cười.
Một lúc sau, đột nhiên có người gõ cửa rầm rầm, mơ hồ còn xen lẫn tiếng mắng chửi la hét chói tai.
Diệp Ngưng cau mày, trên mặt có vài phần không vui, người này không biết bấm chuông sao?
Người bên ngoài thấy không có air a mở cửa, âm thanh gõ cửa lại lớn hơn giống như muốn phá cửa xông vào.
Diệp Ngưng kiềm chế sự không hài lòng của mình đi mở cửa. Ngoài cửa là một người phụ nữ dáng vẻ cao lớn thô kệch cùng với một đứa bé làn da ngăm đen đứng ở phía sau hùng hùng hổ hổ đi đến, vừa thấy Diệp Ngưng đã ngay lập tức hét lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tai-sinh-cua-em-gai-quoc-dan/977469/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.