Chương trước
Chương sau
Edit&Beta: Hâm Đình
Tô Đào ngồi trên giường mộng bức[1] nhìn bộ dáng hiện tại của mình, cô đã duy trì trạng thái này nửa giờ, ai có thể đến nói cho cô biết, vì sao cô lại biến thành một đứa trẻ thoạt nhìn chỉ có bốn năm tuổi?
"Thời gian đã lùi lại?"
Thời điểm tiếng trẻ con non nớt từ trong miệng phát ra, tuy rằng biết không phải là nằm mơ, Tô Đào vẫn bị kinh hãi một phen, ánh mắt đen trắng rõ ràng trừng to nhìn trần nhà, cảm thấy tình huống trước mắt cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Đang miên man suy nghĩ, cánh cửa kêu một tiếng rồi mở ra, Tô Đào theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp bước vào với vẻ mặt lo lắng, vừa nhìn thấy cô liền đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dán lên trán cô, lại hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô một cái.
Thân thể Tô Đào cứng đờ, đưa tay sờ sờ chỗ được người phụ nữ hôn qua, ngước lên nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy, không nói được lời nào.
"Nhu Nhu?" Thấy Tô Đào vẻ mặt ngốc trệ. Người phụ nữ khẽ gọi.
Cái tên này đang gọi cô à? Thật là một cái tên dễ thương.
Tô Đào nghiêng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, sau vài giây bối rối, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Ngưng thấy thế nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm trước, con gái cô đã bị sốt cao, sau khi ở bệnh viện vài ngày, cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống, bác sĩ mới cho xuất viện về nhà, thật sợ cô lại phát sốt. Mấy ngày nay con gái cũng không ăn gì, nhìn cũng gầy thêm vài vòng, đau lòng đem Tô Đào ôm vào trong ngực.
Đúng lúc hôm nay con trai được nghỉ, chồng cũng đi công tác trở về, lập tức về nhà, phải nấu thêm một chút thức ăn ngon để bồi bổ cho các con.
"Nào, mama ôm con ra phòng khách tìm anh trai chơi.", Diệp Ngưng không suy nghĩ sâu xa về sự khác thường của con gái, chỉ cho rằng cô vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa tỉnh ngủ.
Mama? Cô cũng có mẹ ư? Cô ấy có mẹ!! Bất giác, Tô Đào cảm giác mũi có chút chua xót.
Diệp Ngưng ôm Tô Đào một đường đi vào phòng khách, bài trí trước mắt làm Tô Đào khiếp sợ.
Đây không phải là cô nhi viện?!!
Lúc này cô mới phản ứng lại, vừa rồi mẹ gọi là Nhu Nhu, đó cũng không phải là tên của cô, nói cách khác là cô trọng sinh trên một người khác, trên người một đứa trẻ bốn năm tuổi, nắm chặt tay gần như run rẩy.
Nhận thức này còn chưa làm cô kinh ngạc bao lâu, sự chú ý của Tô Đào đã bị một cậu bé đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình hấp dẫn.
Đó là một cậu bé tầm khoảng tám chín tuổi, lớn lên phấn điêu ngọc mài[2], đôi mắt to đen láy trên khuôn mặt có da thịt, nhìn chằm chằm vào TV như một con nai, chỉ là nhìn có chút quen mặt.
"Con trai." Nghe mẹ gọi, ngay sau đó, cô thấy cậu bé ném điều khiển từ xa trong tay, hai cái chân chạy tới, ôm lấy đùi của Diệp Ngưng hét lên: "Mẹ ơi, con đói bụng."
Ánh mắt Tô Đào lập tức trợn tròn, cô còn có một người anh trai?!!
"Đói bụng à? Vậy con trông em gái, mẹ đi nấu cơm có được không?"
Diệp Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, đặt Tô Đào xuống để con trai dẫn em gái đi xem TV, còm mình thì lấy ra mấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh đi vào phòng bếp.
Tô Đào bị anh trai kéo tay nhỏ bé đi về phía sô pha, sô pha mềm mại lúc ngồi liền lún xuống, cậu bé rất thuận lợi ngồi lên, Tô Đào tay chân khó khăn lắm mới có thể ngồi vững, vẫn là anh trai ở phía sau đẩy một cái mới thành công.
Tô Đào duỗi thẳng hai cái chân ngắn ngủn của mình, yên lặng so sánh với anh trai nhỏ, quyết định vẫn là chuyên tâm xem TV!
Dù sao bây giờ cô vẫn còn nhỏ, chân ngắn không mất mặt!
Trên TV đang phát sóng Tom & Jerry, điều này làm cho Tô Đào không khỏi nghĩ đến khi mình còn chưa sống lại, cô là một đứa trẻ mồ côi, từ khi có ký ức đến nay vẫn sống trong cô nhi viện, sau khi làm việc mới rời khỏi cô nhi viện tự mình ở, bởi vì lúc nhỏ không thích nói chuyện cũng không thích cười, các cô chú tới nơi này đều thích nhận nuôi những đứa trẻ hoạt bát, trước kia cô còn khát vọng có một gia đình nguyện ý tiếp nhận cô, khát vọng có ba mẹ yêu thương mình, thời gian dài cô cũng bình thường trở lại.
Sau đó, ngay khi một cặp vợ chồng đến nhìn những đứa trẻ, cô đã bí mật chạy đến phòng sinh hoạt để xem Tom & Jerry.
Tô Đào cũng không phải chưa từng nghĩ tới muốn tìm cha mẹ ruột của mình, nhưng biển người mênh mông khó tìm như vậy, mò kim đáy biển còn có kim để tìm, cô ngay cả mình là ai cũng không biết, tìm từ đâu đây?
Tô Đào từ nhỏ đã hy vọng mình có thể trở thành một người có ích cho xã hội, cho nên khi thi đại học đăng ký nguyện vọng, Tô Đào đăng ký vào một trường cảnh sát, là trường đại học công an tốt nhất trong nước, sau khi tốt nghiệp làm một cảnh sát hình sự.
Cô đã hy sinh vinh quang trong một nhiệm vụ.
Nghĩ tới đây, Tô Đào không khỏi cười cười, ngay cả chính cô cũng không chú ý tới má lúm đồng tiền nhỏ bên miệng cùng cậu bé bên cạnh giống nhau như đúc, nếu vận mệnh đã cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, còn cho cô một gia đình, vậy cô nhất định sẽ sống thật tốt, vì mình cũng vì thân thể này của nguyên chủ.
Không bao lâu sau, thanh âm khóa cửa chuyển động vang lên, một nam nhân dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đẩy vali phong trần mệt mỏi[3] từ bên ngoài tiến vào, cái này hẳn là baba đi, Tô Đào trong lòng nghĩ.
Giống như xác nhận suy nghĩ của Tô Đào, anh trai nhỏ từ trên sô pha nhảy xuống, nhảy nhót chạy về phía nam nhân, trong miệng còn gọi ba, Tô Vân Đình cười ôm con trai lên, sờ cái mũi nhỏ của hắn.
Diệp Ngưng nghe được động tĩnh, từ phòng bếp thò đầu ra, "Trở về rồi.", từ trên tạp dề lau tay, Diệp Ngưng cười tiếp nhận hành lý của chồng đặt ở một bên, "Mọi việc ổn chứ?"
Tô Vân Đình giơ tay che mắt con trai, nghiêng đầu hôn lên má vợ một cái, "Ừ, thắng kiện rồi."
Diệp Ngưng trên mặt ửng đỏ, ngượng ngùng vỗ chồng một cái, ánh mắt nhìn về phía Tô Đào trên sô pha, còn ở trước mặt đứa nhỏ.
Tô Vân Đình theo ánh mắt vợ nhìn lại, chỉ thấy cô bé nhà mình đang che mắt nhếch miệng cười, chân ngắn còn đong đưa, ngón tay che mắt khe hở khá lớn, bộ dáng cổ linh tinh quái[4] làm cho lòng hắn đều tan chảy.
Trong điện thoại vợ nói con gái đã không còn gì đáng ngại, hắn vẫn là lo lắng ăn không nổi cơm, hiện tại nhìn bộ dáng cô vui vẻ nhảy nhót, cũng không uổng công hắn sau khi kết thúc công việc liền suốt đêm ngồi tàu trở về thăm cô, Tô Vân Đình xông lên ôm con gái hôn mạnh một trận, hiếm thấy đủ rồi mới cảm thấy mỹ mãn buông tha khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đào cùng vợ lặng lẽ đi phòng bếp nói chuyện.
Thẳng đến khi anh trai kêu đói, Tô Đào xem hai tập Tom & Jerry, Tô Vân Đình cùng Diệp Ngưng mới bưng thức ăn đi ra, Tô Đào nhìn kỹ mẹ một cái, đỏ ửng trên mặt còn chưa tan đi, cô là một linh hồn trưởng thành, mặc dù còn chưa từng yêu đương cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu biệt thắng tân hôn[5] mà!
Xem ra tình cảm của ba mẹ cũng không tệ lắm!
Sau bữa ăn, cả nhà ngồi vây quanh nói chuyện phiếm, Tô Đào mới biết Tô Vân Đình là một luật sư, lần này là đi một thành phố phía nam giúp người khác kiện tụng, đi công tác mấy ngày biết cô bị bệnh suốt đêm đi tàu hỏa trở về, còn mẹ Diệp Ngưng là một giáo viên đại học.
....
[1]: Mộng bức: sững sờ, chết lặng.
[2] Phấn điêu ngọc trác: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ những người xinh đẹp đáng yêu.
[3] Phong trần mệt mỏi: bận rộn mệt mỏi.
[4] Cổ linh tinh quái: miêu tả những người thông minh và nghịch ngợm.
[5] Tiểu biệt thắng tân hôn: gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.