Chương trước
Chương sau
Chiến hạm đã sắp hoàn thành. Diệp Trùng hiện đang dẫn một đội người đi vào Biển cỏ tơ. Diệp Trùng từ trong nấm chất keo của Biển cỏ tơ, chiết xuất ra một loại chất keo trong suốt đặc biệt, loại vật chất này có thể ngăn che tất cả dò xét tín hiệu. Loại chất keo trong suốt này được Diệp Trùng vận dụng rộng rãi trên quang giáp và chiến hạm, nó làm thành một lớp sơn, có thể làm cho quang giáp và chiến hạm đạt được tác dụng che giấu, phương thức duy nhất có thể phát hiện ra chúng chính là phương thức quang học. So với toàn cốt quang giáp, loại tính năng che giấu này càng thêm xuất sắc, bởi vì nó cũng hữu hiệu với Xích vĩ thú.

Vì vậy mà yêu cầu đối với nấm chất keo trong căn cứ thoáng cái tăng mạnh.

Mà dã thú khu vực này, tuy so với mấy loại sinh vật đỉnh cấp Xích vĩ thú, Dạ tuyết báo này yếu ớt hơn nhiều, nhưng vẫn không thể coi thường, vì vậy Diệp Trùng lần này tự mình dẫn đội. Do tất cả tín hiệu đều bị ngăn che ở chỗ này, cho nên công việc khai thác cần hoàn toàn do con người tiến hành. Làm sao xây dựng ở chỗ này một bãi khai thác cỡ nhỏ chính là một trong những vấn đề Diệp Trùng cần đối mặt.

Trừ bãi khai thác, Diệp Trùng cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với kẽ nứt kín đáo xuyên suốt cả Biển cỏ tơ đó.

Xây dựng bãi khai thác cực kỳ mau chóng. Mà mọi thứ này, đều là phát hiện từ Sa Á. Sa Á phát hiện, hoạt động trong khu vực có thể ngăn che thần niệm này, có thể mau chóng kích thích sự trưởng thành của xạ thủ. Vì vậy, Diệp Trùng dứt khoát lôi tất cả xạ thủ tới chỗ này làm lao công. Sự thật chứng minh, kiến nghị này của Sa Á cực kỳ có giá trị. Thần niệm của đám xạ thủ này bởi vì chịu trói buộc trước giờ chưa từng có, tiến bộ mau phi thường. Điều này cũng làm bọn họ làm việc hưng phấn dị thường. Tới sau cùng, bọn họ ngủ cũng sắp xếp trên Biển cỏ tơ mà ngay cả Xích vĩ thú cũng cảm thấy kính sợ.

Mà Diệp Trùng đối với hành động tìm tòi kẽ nứt lại đang tiến hành khẩn trương.

Lối vào kẽ nứt xuyên suốt cả Biển cỏ tơ này kín đáo vô cùng. Nó bị một cây cổ thụ cao hơn ba mươi mét hoàn toàn che chắn, chỉ có tới gần mới có thể phát hiện. Cành cây của cây cổ thụ này cực lớn, đường kính lớn khoảng mười mét, từ xa nhìn tới, mang lại cho người ta cảm giác vừa thấp vừa to. Vỏ cây màu nâu tím cứng rắn như thép, lá cây cũng màu tím đậm, lấp lánh ánh sáng kim loại dữ dội.

So với cành cây to lớn, chắc nịch, kẽ nứt cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ rộng ước chừng chưa tới năm mét.

Hành động tìm kiếm chỉ có hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng, học viên khác tuy phối hợp đoàn thể đã cực kỳ không tệ, nhưng thực lực cá thể trong mắt Diệp Trùng lại còn rất tệ. Hai người hắn và Nhuế Băng cho dù gặp phải nguy hiểm không cách nào kháng cự, muốn rút lui cũng cực kỳ dễ dàng.

Thủ Hộ dán sát người hoàn toàn tôn lên thể hình hoàn mỹ của Nhuế Băng, nàng yên lặng ngồi trên bả vai Thần.

Dưới hoàn cảnh thế này, trường thương kiểu cổ không hề thực dụng, Diệp Trùng lấy ra gai cận chiến.

Chở theo Nhuế Băng, Thần nhắm hờ mắt, giống như một người khổng lồ mặc áo giáp đen thui, lướt vào trong kẽ nứt.

Vừa tiến vào, trước mắt thoáng cái bỗng sáng sủa. Đây là một hẻm núi do thiên nhiên hình thành, có thể nhìn thấy dấu vết địa chất vận động để lại.

Trong kẽ nứt im phăng phắc, không có chút âm thanh nào. Hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng lại không dám có chút sơ sót. Bởi vì phần đáy của cả kẽ nứt, xác chết dã thú thấy được ở khắp nơi. Ngay cả xác của sinh vật cường đại như là Xích vĩ thú, Dạ tuyết báo, ở chỗ này cũng thường thấy vô cùng.

Điều này làm lòng cảnh giác của Diệp Trùng và Nhuế Băng thoáng cái dâng lên, mấy cái xác này đủ để chứng minh sự nguy hiểm của chỗ này.

- Cẩn thận. Diệp Trùng nhẹ nhàng nói. Mắt hắn không rời khỏi màn hình nửa giây.

Nhuế Băng trả lời ừ một tiếng, đổi một tư thế trên bả vai Thần, một tay gác trên bả vai Thần. Thân thể hơi nghiêng tới trước, để bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công, trủy thủ cũng được nàng cầm ở trên tay. Bỗng nhiên, sương mù trong kẽ nứt bắt đầu lan tràn. Trong kẽ nứt lập tức trắng mênh mông một mảng, thò tay không thấy năm ngón. Làn sương trắng này đối với hệ thống quét hình của Thần không hề có ảnh hưởng gì.

Diệp Trùng nhìn số liệu quang não phân tích ra: “Làn sương trắng này có độc.”

Nhuế Băng gật đầu: “Chẳng trách mấy dã thú này đều chết ở chỗ này.”

Thần chở theo Nhuế Băng mau chóng tiến tới trước, địa hình nơi này vô cùng phức tạp, có thể thấy núi đá lởm chởm khắp nơi.

Gaooo, một chuỗi tiếng rên rỉ mỏng nhẹ như tơ vang lên.

Hai người đều kinh ngạc, cẩn thận đi phía chỗ phát ra âm thanh. Thì ra là một con Dạ tuyết báo. Nó rõ ràng đã hít vào không ít sương trắng, thân thể của nó đều đã hiện ra một loại màu lam cực kỳ ngụy dị. Ánh mắt con Dạ tuyết báo này thê lương, có hơi không sức rên rỉ. Dạ tuyết báo vẫn luôn hoành hành ở Darkness lúc này yếu ớt tới mức ngay cả một đứa bé cũng có thể dễ dàng giết chết nó.

Diệp Trùng thần sắc như thường: “Độc này rất lợi hại.”

Gần như lời hắn vừa dứt, cổ con Dạ tuyết báo này liền nghiêng đi, đã mất đi hô hấp.

Dọc đường hai người không ngừng nhìn thấy đủ loại đủ kiểu xác dã thú, sức sống vài dã thú trong đó cực kỳ ngoan cường. Nhìn ra được chúng ở trong kẽ nứt thời gian khá dài, sương độc xâm nhập vào trong người chúng, làm chúng mất đi năng lực hành động. Nhưng độc tính của sương độc này lại không hề bá đạo nhưng thế, chúng nhất thời sẽ không chết được, chỉ là thân thể trở nên yếu ớt từng chút một, mãi tới da bọc xương, tiêu hao hết chút năng lượng sau cùng mới đi đời nhà ma.

Nhuế Băng không nỡ nhìn thấy mấy con dã thú này chịu đau khổ như vậy, vừa nhìn thấy dã thú đã trúng độc nhưng vẫn chưa chết, nàng đều dứt khoát dùng trủy thủ kết thúc sự đau khổ của chúng. Mỗi khi nàng kết thúc sinh mạng một con dã thú, dã thú thường đều lộ ra ánh mắt thư thái.

Kẽ nứt này lại cực dài, hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng đã bay khoảng năm ngày thời gian. Diệp Trùng rất mau liền phát hiện quy luật lúc sương độc sinh ra. Nó lan tỏa từng đoạn từng đoạn một, cho nên chỉ cần tốc độ ngươi nhanh, với lại hiểu rõ quy luật hình thành của sương độc này thì có thể xuyên qua được kẽ nứt hẹp dài này.

Tới tận bây giờ, Diệp Trùng vẫn chưa hề phát hiện xác con Xích vĩ thú sáu ngón lúc trước đó. Rất rõ ràng, nó đã thành công thông qua kẽ nứt này.

Ngày thứ năm, hai người cuối cùng đã bay tới lối ra của kẽ nứt này.

Một dãy núi mênh mông đập vào mắt, kẽ nứt này lại trực tiếp thông tới khu vực núi non.

Nhuế Băng nhìn chằm chằm một hồi, kinh ngạc nói: “Chỗ này bọn em từng tới, phạm vi của khu núi non này rộng phi thường, nơi này cách chỗ bọn em tới đầu tiên không hề coi là quá xa, đi tới trước, có một ổ thân mềm của Xích vĩ thú. Nhưng bọn em chỉ gặp được một số Xích vĩ thú cấp khá thấp ở chỗ đó, không gặp được con sáu ngón.”

Diệp Trùng đánh dấu trên địa đồ xong, nhìn rặng núi liên miên ở đằng xa, nói với Nhuế Băng: “Chúng ta trở về đi. Lần sau hãy lại tới.”

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất trở về căn cứ.

- Mở cửa sổ không gian cần lượng lớn năng lượng, mà năng lượng cửa sổ không gian thiên nhiên cần để hình thành thường là do loại vật chất năng lượng cao như Lệ thạch cung cấp. Ta tuy không biết sinh vật như là Xích vĩ thú rốt cuộc là trực tiếp tìm kiếm cửa sổ không gian tự nhiên hay là chúng tự mình mở ra, nhưng chúng rõ ràng rất hiểu làm sao lợi dụng Lệ thạch để mở rộng cửa sổ không gian. Cửa sổ không gian do thiên nhiên hình thành không hề lớn lắm, thông thường mà nói, kích cỡ khá bình thường chỉ có thể đủ cho một cái quang giáp đi qua. Mà cửa sổ không gian đám Xích vĩ thú đi qua rõ ràng là lớn hơn nhiều.

A Lý Ước Đức đang báo cáo thành quả nghiên cứu khoảng thời gian này của lão cho Diệp Trùng. Từ lúc có sự giúp đỡ của Sa Á, A Lý Ước Đức như hổ thêm cánh, lão đã có thể nghiên cứu từ kết cấu của cửa sổ không gian. A Lý Ước Đức chưa từng nghĩ qua, lại có người có thể không nhờ bất cứ công cụ nào thì có thể dò biết được kết cấu của cửa sổ không gian, điều này quá thần kỳ!

Chính ở thiên hà Hà Việt, cũng không có một loại máy móc nào có thể làm tới mức độ này.

Chỉ là Sa Á không hề có tri thức liên quan, cho nên ở mặt miêu tả không được rõ ràng. Nhưng cho dù là vậy, sự giúp đỡ của nàng cho A Lý Ước Đức vẫn là khổng lồ.

- Tôi đã và đang nghiên cứu làm sao mới có thể mở rộng cửa sổ không gian. Chỉ cần dùng vật chất năng lượng cao như là Lệ thạch, điều này không hề là quá khó khăn. Đương nhiên, tiền đề là cần một cửa sổ không gian thiên nhiên. So với mở từ đầu một cửa sổ không gian thì dễ dàng hơn nhiều. A Lý Ước Đức thành thật nói. So với nhà khoa học bình thường, tao ngộ của A Lý Ước Đức càng thêm gập ghềnh, lão đối với nhân tình thế thái càng hiểu rõ sâu hơn, vì vậy có những lúc nào đó, lão giống như một thương nhân vậy. Lão sẽ tận hết khả năng hoàn thành nghiên cứu của mình dưới tiền đề sở thích của nhà đầu tư, điều này có thể bảo đảm hắn nhận được đầu tư ổn định. Lão biết Diệp Trùng hiện giờ cần nhất là cái gì, muốn nhất là cái gì, cho nên ở phương diện này đã chịu khó một phen.

Diệp Trùng nhíu mày, hắn hiện giờ cần tìm được đường trở về thiên hà Hà Việt mà không phải là mở rộng bán kính cửa sổ không gian. Hắn hỏi: “Cái này dùng làm gì?”

A Lý Ước Đức nói: “Giả dụ ngài muốn mang tàu vũ trụ khổng lồ này trở về, kỹ thuật này khá có giá trị.”

- Ừ. Không sai. Diệp Trùng gật đầu, ra dấu biểu dương A Lý Ước Đức, nhưng hắn tiếp tục hỏi: “Chúng ta hiện giờ có thể tìm được đường về thiên hà Hà Việt không?” Đây là vấn đề hắn vẫn luôn vô cùng đau đầu.

A Lý Ước Đức lắc đầu: “Điều này cần xem may mắn của chúng ta. Nếu như chúng ta có thể tìm được cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt, vậy mọi vấn đề đều đã giải quyết.”

- Có thể tìm được cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt ở đâu? Diệp Trùng không khỏi hỏi. Kỹ thuật của quang não sinh vật tuy đã có không ít tiến bộ, nhưng muốn chế được quang não sinh vật cao cấp vẫn còn sớm.

A Lý Ước Đức do dự một chút, lại nói lại suy đoán của lão một lượt.

Diệp Trùng chìm sâu trong suy nghĩ, một lát sau, mới ngẩng đầu lên: “Ừ. Ông nói rất có đạo lý. Nhưng khu vực bên này Biển cỏ tơ, chúng ta đều đã thăm dò toàn bộ, trừ cửa sổ không gian thông tới nước Nam Châu và Tây Hàn, không có cửa sổ không gian nào khác. Giả dụ suy đoán của ông không sai, vậy chắc là ở bên kia Biển cỏ tơ.”

Đầu này Biển cỏ tơ hiện giờ, mấy người Diệp Trùng sớm đã thông qua chim ruồi thăm dò một lượt. Khu vực trống trong địa đồ nổi đã sớm bị bọn họ thăm dò làm rõ. Trong này, Diệp Trùng đã phát hiện lượng lớn tài nguyên khoáng sản, nhưng do chiến hạm của hắn đã làm xong, hắn không có đụng mấy nguồn tài nguyên đó, chỉ khai thác một số khoáng vật khá quý hiếm. Trong lòng Diệp Trùng vẫn luôn khắc sâu cánh tay gãy của Mục Thương, tài liệu hiện giờ của hắn vô cùng đầy đủ. Trừ loại tài liệu quý hiếm cực độ như là Đa côn thạch, Lam bạc (bạch kim lam) ra, tài liệu quý hiếm khác, hắn đã chuẩn bị gần như xong.

Mấy học viên của căn cứ hiện giờ đã sớm tiếp xúc tới Biển cỏ tơ, nhưng tới tận bây giờ, bọn họ vẫn không dám tiến vào chỗ kỳ dị phi thường này. Nhưng dã thú sống gần Biển cỏ tơ lại không có may mắn tốt như thế, toàn bộ trở thành vật hy sinh để bọn họ tôi luyện kỹ năng chiến đấu.

Vật to lớn khổng lồ này lại có thể bay. Mỗi thành viên căn cứ đều là biểu tính như thấy quỷ. Mỗi lúc này, A Lý Ước Đức đều bĩu môi, biểu tình đó giống như đang nói, thật là một đám nhà quên, chưa từng thấy qua việc đời.

Không biết có phải là do nguyên nhân khẩn trương. Chiến hạm bay lần đầu tiên liền tà tà rớt từ trên không xuống. May mà thân tàu vững chắc, với lại làm tốt biện pháp bảo hộ mới không có tạo thành thương vong cho nhân viên. Bất quá sau đó, bọn họ rất mau liền quen thuộc với việc điều khiển tàu vũ trụ.

Chiến hạm Diệp Trùng đặt tên là Darkness này dùng vật liệu xa xỉ tuyệt đối lại khó tìm được một cái. Chiến hạm này chỉ riêng bán tài liệu, đó đều là một con số trên trời cực kỳ đáng sợ.

Bảy mươi cửa vào, có thể cho quang giáp trong chiến hạm dùng tốc độ nhanh nhất xuất kích. Pháo hạm bố trí uy lực kinh người, tuy kết cấu của chúng không hề là tiên tiến nhất, nhưng do toàn bộ những thứ dùng đều đồng nhất là tài liệu đỉnh cao nhất, vì vậy tính năng vẫn cực kỳ khủng bố. Mà trừ mấy thứ này ra, Diệp Trùng đã làm một cải tiến vô cùng quan trọng, đó chính là tăng thêm khoang xạ kích. Loại khoang xạ kích do nhân viên xạ kích chuyên môn điều khiển này, độ chính xác nhắm bắn của chúng vượt xa nhắm bắn tự động, càng không cần nói vũ khí giống như là thiết bị bắn tia laser.

Mấy khoang xạ kích khá khó điều khiển này đều là chuẩn bị cho mấy xạ thủ. Trong vũ trụ, do hoàn cảnh không phức tạp giống như trong tầng khí quyển, xạ thủ dưới hoàn cảnh thế này, thần niệm có thể bao phủ tới chỗ xa hơn. Mấy xạ thủ này, bình thường nhắm bắn đều là chỗ nhỏ cỡ ngón tay cái, nếu như đối tượng là quang giáp cao hơn mười mét hoặc Xích vĩ thú, trong phạm vi của thần niệm, tuyệt đối là bắn một phát trúng một phát. Vì để phát huy triệt để loại chính xác đáng sợ này của bọn họ, trong nội dung huấn luyện của bọn họ đã bao hàm học tập đối với kết cấu của quang giáp, cùng với phổ cập thường thức đại loại như chỗ yếu hại của dã thú. Thân thể xạ thủ không đủ để chịu đựng gánh nặng to lớn mang lại khi chiến đấu quang giáp, nhưng trên chiến hạm lại không cần đắn đo vấn đề này.

Một suy nghĩ kỳ diệu liền làm cho giá trị của xạ thủ vốn dĩ tác dụng có hạn trong mắt Diệp Trùng lập tức tăng như cuồng phong. Mỗi chiến hạm, điều đáng sợ nhất chính là bị kẻ địch tới gần, nhưng đối với tàu Darkness mà nói, đây sẽ là khu vực hỏa lực mạnh mẽ nhất của bọn họ.

- Xem ra, là lúc xuất phát rồi. Diệp Trùng lẩm bẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.