Diệp Trùng không hề để mấy học viên này mạo hiểm tiến vào Darkness, mà để một học viên điều khiển con nhện lớn, chở theo Sa Á tiến vào trước. Mệnh lệnh Diệp Trùng cho Sa Á rất đơn giản, đó chính là quét sạch tất cả sinh vật trong bán kính mười km lấy lối vào Darkness làm trung tâm. Diệp Trùng tin rằng, với thực lực của Sa Á, lại phối hợp với hỏa lực mạnh mẽ của con nhện lớn, làm được một điểm này không hề khó khăn.
Nếu như Sa Á có thể điều khiển được con nhện, vậy sức chiến đấu nàng có thể phát huy được càng mạnh hơn. Sa Á tuy không sao điều khiển mấy quang giáp bay có yêu cầu đối với thân thể rất cao đó, nhưng điều khiển con nhện lớn lại không có bất cứ vấn đề gì. Xem ra phải để Sa Á tiến hành huấn luyện ở phương diện này, mỗi một điểm sức chiến đấu trên tay hiện giờ đều cực kỳ quý giá.
Diệp Trùng dẫn tất cả học viên đợi ở ngoài lối vào Darkness.
Khoảng ba giờ sau, Sa Á đi ra. Diệp Trùng lập tức hiểu ra, ra lệnh mọi người mau chóng vượt qua lối vào.
Cửa sổ không gian ngụy dị thế này, dọa chết khiếp không ít học viên nhát gan. Nhưng mệnh lệnh của Diệp Trùng bọn họ lại không dám làm trái, lúc đó cũng chỉ có căng da đầu mà xông vào.
Diệp Trùng là người cuối cùng tiến vào Darkness. Công tắc không gian của Thần có ảnh hưởng đối với cửa sổ không gian, hắn dứt khoát chui ra từ trong buồng lái của Thần, thu Thần lại, nhảy vào lối vào hình tròn màu đen trôi nổi trên không này. Trong khoảnh khắc nhảy qua cửa sổ không gian đó, có một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng, nhưng Diệp Trùng lúc này lại không rảnh đi hồi tưởng lại chi tiết.
Diệp Trùng vừa tiến vào liền phát hiện tất cả học viên đều gom thành một đống, dáng vẻ khẩn trương. Hiện ra trước mặt bọn họ chính là Darkness tối đen khác thường.
Chính Đoàn Khiêm không sợ trời, không sợ đất, trong thần sắc cũng có chút e dè, hắn sấn tới trước mặt Diệp Trùng, mắt ngó xung quanh, miệng hỏi: “Thầy, đây là chỗ nào?”
Đám học viên này căn bản đã thay đổi cách xưng hô, bọn họ bây giờ đã là hộ vệ tư nhân của Diệp Trùng. Theo như truyền thống, nên gọi Diệp Trùng là đại nhân. Nhưng vài người thiểu số, giống như Đoàn Khiêm, lại kiên trì gọi Diệp Trùng là thầy. Diệp Trùng đối với tên gọi này trước giờ cũng không để ý, tự nhiên cũng lười đi chỉnh lại bọn họ.
- Darkness. Diệp Trùng ngữ điệu bình đạm.
- Darkness? Đoàn Khiêm sắc mặt trắng bệch, hắn khó khăn lắp bắp: “Thầy, chúng ta tới chỗ này làm cái gì?”
- Đúng vậy, đại nhân, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta trở về đi.
- Đại nhân, nơi này chính là chỗ chỉ có xạ thủ cấp bảy, tám mới có thể tới a!
……
Mấy học viên mồm năm miệng mười nghị luận, khát khao có thể mọc ra đôi cánh, lập tức bay trở về. Darkness, đây không phải thắng cảnh du lịch gì, nó là chỗ nguy hiểm nhất trên thế giới. Tùy tiện một con dã thú gì đó chạy ra thì đủ nghiền nát mấy con gà mờ bọn họ rồi. Bọn họ bất kể thế nào cũng không ngờ đại nhân lại dẫn bọn họ tới Darkness.
Diệp Trùng như không nghe thấy, mà nhìn về phía Sa Á.
Sa Á gật đầu: “Dã thú xung quanh đều đã dọn sạch rồi.”
Diệp Trùng hơi gật đầu, hàn ý trong mắt bùng lên. Xoay người lại, nhìn về phía mấy học viên đã bị dọa không nhẹ đó.
- Xếp hàng.
Diệp Trùng mặt không cảm xúc, miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ. Giọng nói không hề lớn nhưng ý lạnh đặc biệt chỉ Diệp Trùng có lại giống như gió lạnh, trực tiếp thổi vào lòng mấy học viên này.
Tiếng thảo luận ồn ào ngưng bặt, im lặng như tờ.
Đụng phải mắt Diệp Trùng, hơi lạnh buốt người lập tức làm tất cả run lập cập, mọi người phản ứng lại, đại nhân đã giận rồi! Đám đông lập tức gà bay chó chạy một trận, mấy học viên hoảng hốt dùng tốc độ nhanh nhất xếp hàng ngay ngắn.
Luyện tập thời gian này vẫn thấy chút hiệu quả, trong thoáng chốc, năm đội hình nghiêm chỉnh liền xuất hiện trước mặt Diệp Trùng.
Lặng ngắt như tờ.
Mỗi học viên trong lòng đều thấp thỏm bất an. Liêu giáo quan nếu như đã nổi giận, vậy kết quả thê thảm của bọn họ, tuyệt đối là làm người ta ngay cả ý muốn chết cũng có. Nhưng cho dù Liêu giáo quan tính khí dữ dội, trong mắt không người cũng không dám có chút bất kính nào với Diệp Trùng. Diệp Trùng trong lòng bọn họ, sớm đã thăng lên thành người còn đáng sợ hơn Liêu giáo quan. Mỗi người đều ngậm chặt miệng.
- Các ngươi, là hộ vệ của ta. Các ngươi đối với mệnh lệnh của ta, không có quyền lực chất vấn. Chỉ có hai lựa chọn, phục tùng và phản đối. Kẻ phản đối, ta sẽ giết hắn. Giọng nói Diệp Trùng rất nhẹ, rất bình đạm, không hề lên xuống. Nhưng nếu như qua loa, rất trực tiếp nói vận mệnh của người không phục tùng mệnh lệnh, không có bất cứ ý che giấu nào.
Tất cả học viên đều run rẩy trong lòng, mỗi người hận không thể nuốt vào bụng lời mình vừa nói ra.
Đại nhân quả nhiên là người còn đáng sợ hơn Liêu giáo quan a!
Sa Á đứng bên cạnh Diệp Trùng, thần tình trên mặt nàng như thường, trong lòng lại dậy sóng không thôi. Diệp Trùng sát khí nặng nề, là một người nặng nhất trong số những cường giả nàng từng gặp. Nàng không phải chưa từng thấy mấy xạ thủ cùng hung cực ác đó, nhưng sát khí trên người Diệp Trùng và bọn họ hoàn toàn khác biệt.
Khí tức lạnh nhạt, điềm tĩnh, không ầm ĩ, không e dè, không dữ dội, nhưng lại dường như là thực chất. Với lại, luồng khí tức thân kinh bách chiến trên người đó cực kỳ rõ nét.
- Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải xây dựng một căn cứ ở chỗ này. Các ngươi, trong thời gian sắp tới, sẽ sống ở chỗ này. Ta sẽ truyền thụ cho các ngươi kỹ xảo chiến đấu, trang bị cho các ngươi vũ khí chiến đấu hoàn toàn mới. Nhưng, nơi này là Darkness, chỉ có người đạt chuẩn mới có thể sống sót.
Diệp Trùng hiểu rất rõ, nói cho mấy học viên này hoàn cảnh họ đối mặt, đập tan tất cả ảo tưởng của bọn họ.
Diệp Trùng nói xong, xoay người bỏ đi. Hắn biết, cần cho mấy học viên này thời gian để tiêu hóa tin tức này. Diệp Trùng đi tới trước mặt mấy kỹ sư chế tạo vũ khí đã mặt không còn chút máu đó. Mấy kỹ sư chế tạo vũ khí này, ai nấy run cầm cập, chỉ có Hy Ngôn vẫn giữ được trấn định. Hy Ngôn không hề không sợ hãi, nhưng có đủ lòng tin đối với Diệp Trùng, hắn tin rằng người thầy này của mình tuyệt không lôi đám người này tới chịu chết.
- Các vị, chúng ta không có thời gian để sợ hãi, chúng ta bây giờ cần phải khởi công rồi. Trừ phi các ngươi muốn ngủ ngoài hoang dã. Diệp Trùng quăng ra một câu, rồi cũng quay người bỏ đi. Hy Ngôn đi theo đầu tiên, kỹ sư chế tạo vũ khí khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi người rất mau liền chấp nhận hiện thực trước mắt. Bọn họ tuy vẫn là vẻ mặt hoảng sợ nhưng cũng nhao nhao đứng dậy, theo sát sau lưng Diệp Trùng.
Diệp Trùng vốn dĩ chỉ định có bảy, tám kỹ sư chế tạo vũ khí giúp đỡ, không ngờ hiện giờ thêm mình tổng cộng có ba kỹ sư chế tạo vũ khí, thực lực rất bình thường, nhưng đối với Diệp Trùng hiện giờ mà nói, mấy người này đều là nhân tài quý báu.
Một số người quyết đoán, dứt khoát trong mấy học viên, thí dụ như Đoàn Khiêm, rất mau liền hiểu rõ hiện giờ nên làm gì, bọn họ lập tức (thiếu 1 đoạn)
Toàn bộ vật tư bên trong bốn mươi con nhện đều dời ra, Diệp Trùng đã sớm chuẩn bị rất nhiều công cụ. Mấy máy móc này đối với mấy người Đoàn Khiêm mà nói, có lẽ quá thâm ảo, nhưng đối với mấy kỹ sư chế tạo vũ khí mà nói, rành nghề cực kỳ nhanh. Bọn họ sẽ sử dụng mấy công cụ này chế tạo máy cắt laser đơn giản.
Mấy máy móc mới lạ này cũng làm cho mấy kỹ sư chế tạo vũ khí cảm thấy kinh ngạc, điều này không chỉ làm nhạt sự hoảng sợ trong lòng bọn họ, còn làm bọn họ thêm vài phần tin tưởng vào tương lai. Bọn họ lập tức vùi đầu làm việc.
Đối với thiết kế của căn cứ, khi Diệp Trùng ở trang viên thì đã tính toán rất lâu, phương án cũng đã soạn xong.
Máy cắt nham thạch laser đơn giản có thể gắn trên máy huấn luyện. Cắt một khối đá vuông nham thạch cỡ lớn dài năm mét, rộng hai mét, cao một mét, nếu thuần thục, chỉ cần mười lăm giây. Mà loại máy cắt nham thạch laser đơn giản này, chế tạo cực kỳ đơn giản, Diệp Trùng lập tức bắt đầu mở rộng quy mô lớn. Mà năm ngàn học viên này, lại bắt đầu đóng vai trò lực lượng lao động.
Cắt nham thạch trên vách đá gần đó thành từng khối đá vuông tiêu chuẩn, còn máy huấn luyện có gắn cái kìm lại giống như ong thợ, không ngừng chuyển chúng xuống.
Darkness tối đen, lần đầu tiên xuất hiện tình cảnh khai hoang sôi sục tới trời, oanh oanh liệt liệt của con người.
Còn con nhện lớn loại hình chiến đấu đó đã giao cho Sa Á. Nhiệm vụ của Sa Á chính là học điều khiển con nhện lớn mỗi ngày, sau đó men theo biên giới, bắt đầu tuần tra, bắn giết tất cả sinh vật có ý đồ tới gần bên này.
Tiến độ của công trình cực nhanh, bảy ngày ngắn ngủi đã tới gần phút cuối. Giữa những viên gạch vuông, thứ Diệp Trùng sử dụng là chất keo cường lực phân tích từ Tinh tinh thảo, tính kết dính của nó cực mạnh, chỉ cần lượng nhỏ thì có thể làm cho giữa hai khối đá vuông dích chặt vào nhau.
Đây là một căn cứ tiêu chuẩn, từ trên không nhìn xuống, hiện hình sáu cạnh lõm vào trong. Tuy căn cứ do đá chế tạo chẳng qua chỉ là một sản phẩm thời kỳ quá độ, nhưng về mặt công năng, Diệp Trùng không hề coi nhẹ. Trừ là chỗ ở có thể chứa được mọi người, trong căn cứ còn có phòng thí nghiệm chuyên môn, và khu sản xuất máy móc, còn có ba sân huấn luyện thể lực, mười lăm sân huấn luyện quang giáp tiêu chuẩn. Một phòng y vụ, tuy bên trong hiện giờ chỉ có mấy loại thuốc, không hề có máy móc cao cấp đại loại như máy điều dưỡng, Diệp Trùng vẫn chuyên môn dành một phòng dùng để làm phòng y vụ.
Hỏa lực căn cứ này cực kỳ mạnh mẽ, Diệp Trùng đã chuẩn bị lượng lớn thiết bị bắn laser. Toàn bộ hệ thống hỏa lực của cả căn cứ đều kết nối thông qua mạch quang. Điều này tốn của Diệp Trùng thời gian khá dài. Sớm từ khi mới thiết kế, Diệp Trùng đã vì hệ thống hỏa lực mà tổn hao gân não. Đây là chỗ quan trọng nhất của cả căn cứ, không có hệ thống hỏa lực đủ mạnh, căn bản không thể nào sống sót ở Darkness.
Khóa chốt chính xác cần hai điều kiện, một là quang não đủ mạnh. Một điều còn lại là hệ thống quét hình đủ mạnh. Mà hai điều này, đều là thứ Diệp Trùng hiện giờ không có. Cho nên hắn chỉ có đổi một loại cách nghĩ khác. Hắn nghĩ tới việc sử dụng thiết bị bắn laser trong trận chiến ở hành tinh Dật Cúc đó. Chính là sinh vật cường hãn như Xích vĩ thú đó, chỉ cần số lượng thiết bị bắn laser đủ nhiều, hỏa lực đủ mạnh, vẫn gây cho nó thương hại trí mạng.
Mà yêu cầu của thiết bị bắn laser đối với quang não, hệ thống quét hình đều không cao. Nó là dựa vào hỏa lực dày đặc để tạo ra thương hại không khác biệt, chỗ quan trọng của nó chính là có số lượng đủ nhiều, cũng chính là hỏa lực đủ dày đặc. Mà khuyết điểm chính là tiêu hao năng lượng cao cực kỳ, bất quá đây không phải vấn đề Diệp Trùng cần suy nghĩ.
Ở nước Đông Vân, tinh thể năng lượng cực rẻ. Hắn chỉ tốn chẳng bao nhiêu tiền, thì đã mua được lượng lớn tinh thể năng lượng. Tinh thể năng lượng hắn mang theo lần này có thể cho bọn họ không cần lo lắng vì tinh thể năng lượng trong thời gian khá dài. Mà một khi bọn họ đã đứng vững ở chỗ này, bọn họ sẽ có đủ năng lực đánh thông con đường tiến về nước Đông Vân, tới lúc đó, vô luận là mua bán hay là…
Đều không phải là việc khó khăn a! Diệp Trùng suy nghĩ rất tự nhiên. Một khi tất cả hỏa lực của căn cứ mở ra hết, nó sẽ giống như một con nhím mọc đầy gai.
Hệ thống hỏa lực bố trí hoàn thành, Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào một hơi, tất cả học viên cũng thở phào. Mấy ngày này, bọn họ ngủ cũng chỉ có thể ở trong máy huấn luyện. Bây giờ cuối cùng đã tiến vào căn cứ ấm áp rồi. Quy mô của căn cứ vượt xa tưởng tượng của bọn họ, một căn cứ quy mô lớn thế này, lớn chẳng khác gì một thành phố cỡ nhỏ. Tự tay xây dựng một căn cứ hùng vĩ như vậy, làm trái tim mọi người đều ngập tràn kiêu ngạo.
Bọn họ hiện giờ đối với tương lại, đã có vài phần tin tưởng!
Trước giờ không có ai có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, xây dựng nên một căn cứ hùng vỹ thế này. Trong mắt bọn họ, Diệp Trùng là một người thường có thể sáng tạo ra vô số kỳ tích, mà hắn lại sẽ mang tới cho tương lai của bọn họ kỳ tích thế nào đây?
Bọn họ tràn đầy mong đợi!
Tất cả những thứ trong công tắc không gian của Thần, Diệp Trùng đều đã lấy ra hết, máy móc đa dạng nhiều không kể xiết bên trong làm mấy kỹ sư chế tạo vũ khí đó ai nấy trợn mắt há hốc mồm. Khi Diệp Trùng tuyên bố bọn họ cũng có thể sử dụng mấy máy móc này, tất cả kỹ sư chế tạo vũ khí, bao gồm Hy Ngôn trong đó, đều bùng phát ra tiếng hoan hô trước giờ chưa từng có.
Mọi người đều đã tiến vào căn cứ, sàn nhà bằng phẳng, phòng ốc sáng choang, ấm áp, mấy học viên đã chịu mọi cực khổ trong suốt mấy ngày này, ai nấy đều vui cười rạng rỡ.
Căn cứ do đá chế tạo không hề có thể làm Diệp Trùng vừa ý, năng lực phòng hộ của nó không hề coi là mạnh. Một khi sau này, sau khi bắt đầu sản xuất được kim loại với quy mô lớn, Diệp Trùng sẽ gắn cho nó vỏ giáp kim loại dày cộm, đây mới là căn cứ thật sự về mặt ý nghĩa. Tới lúc đó thì cứ cho là Xích vĩ thú tới tấn công, Diệp Trùng cũng không sợ.
Chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, Diệp Trùng liền gọi mọi người dậy.
Từ giờ phút này bắt đầu, bọn họ phải học tập. Mấy học viên cần học tập làm sao chiến đấu, làm sao nâng cao thực lực bản thân. Mà mấy kỹ sư chế tạo vũ khí, cần học tập các tri thức máy móc.
Diệp Trùng biểu diễn quang não sử dụng thế nào, mỗi người đều có quang não thuộc về mình. Công năng của mấy quang não sinh vật này không hề coi là mạnh, nhưng đảm nhận công năng máy học tập vẫn còn dư. Trong căn cứ, tất cả quang não đều nối liền, bọn họ có thể giao lưu với nhau. Diệp Trùng đã sớm có chuẩn bị đầy đủ, hắn đã chỉnh lý các hạng mục tri thức cơ sở, đây sẽ là nội dung học tập chủ yếu nhất của bọn họ. Diệp Trùng dùng phương thức học tập lúc trước ở năm thiên hà lớn lúc trước của hắn ở chỗ này.
Phương thức học tập tiên tiến thế này, có ai từng thấy qua? Trừ Hy Ngôn từng nhận được máy học tập và con chip Diệp Trùng cho hắn, người khác ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nơi này giống như vùng đất ảo mộng, mọi thứ đều mới lạ như vậy, đủ thứ bọn họ thấy cũng chưa từng thấy qua, bọn họ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Bóng tối của Darkness nhạt đi trong lòng mấy người này, mà sự ấm áp và sáng sủa của căn cứ, từ từ trở thành cảm nhận sâu sắc nhất của bọn họ.
Kế tiếp, Diệp Trùng tuyên bố, một trăm người học tập trước sẽ nhận được quang giáp đầu tiên.
Lời này vừa thốt, tất cả học viên ai nấy đều xoa xoa tay, bọn họ hiện giờ đã biết quang giáp là thứ gì, mà sư sĩ miêu tả trong quang não, làm bọn họ một lòng hướng về. Căn cứ tĩnh mịch nghênh đón đợt cao trào học tập đầu tiên. Còn mấy kỹ sư chế tạo vũ khí đó so với đám học viên này, tính tự giác cao hơn nhiều, bọn họ cực kỳ bỏ công, mỗi ngày học tập quên ăn quên ngủ. Tri thức bên trong quang não, bọn họ chưa từng nghe nói, vượt qua trình độ hiện giờ của bọn họ, cơ hội tốt thế này, bọn họ làm sao chịu bỗng dưng lãng phí?
Chính ngay lúc toàn bộ mọi người đều rơi vào cơn sóng dữ học tập, Diệp Trùng lại lặng lẽ tới Nộ viêm giang cách căn cứ không xa. Vị trí địa lý của căn cứ cực tốt, không chỉ trấn giữ lối vào Darkness, mà còn dựng dựa vào sông, mặt sông rộng rãi trở thành bức chắn thiên nhiên của căn cứ. Không phải động vật nào cũng đều cường hãn như là Dạ tuyết báo, có thể vượt qua mặt sông rộng mấy mươi mét.
Nộ viêm giang, dung nham nóng chảy màu đỏ rực từ từ chảy, mà khi chúng chảy qua dốc gãy chênh lệch khá lớn, dung nham nóng chảy gào thét làm người ta tang đởm kinh hồn, bắn lên bọt sóng màu đỏ rực rõ không gì sánh được. Chính là đứng bên bờ sông thế này, gió nóng thổi thẳng vào mặt, vẫn làm Diệp Trùng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Mặt sông trước mặt Diệp Trùng phẳng lặng. Trong dung nham nóng chảy nóng rực, đỏ hồng, chốc chốc xuất hiện một đợt rồi lại một đợt vân rực rỡ. Dung nham nóng chảy là nham thạch tan chảy dưới nhiệt độ cao tạo thành, kim loại dưới trạng thái thế này, thường đều sẽ bị tan chảy, rồi sẽ hình thành chất lỏng. Mấy kim loại tan chảy này ở trong dung nham nóng chảy sẽ hình thành vân rực rỡ đặc biệt.
Thứ Diệp Trùng nhắm tới chính là mấy kim loại tan chảy này, làm sao có thể thu thập mấy kim loại tan chảy này, có thể có được kim loại có độ thuần khá cao. Tinh luyện kim loại thế này, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, có thể rút ngắn rất nhiều thời gian, với lại tiết kiệm năng lượng.
Nhưng là sao thu thập, lại là một vấn đề hại não.
Nhìn một hồi, Diệp Trùng liền trở về căn cứ.
Hắn trở về phòng thí nghiệm của mình, bắt đầu thiết kế. Diệp Trùng đóng cửa lần này thì là ba ngày, đợi hắn đi ra, hắn gọi Hy Ngôn và mấy vị kỹ sư chế tạo vũ khí trẻ tuổi tới.
Một đoàn người ngồi con nhện lớn, tới bên bờ Nộ viêm giang. Mấy người Hy Ngôn đầu đầy sương mù, không biết Diệp Trùng muốn làm gì.
Mang tất cả mọi thứ đem theo trên con nhện lớn xuống, Diệp Trùng chỉ huy mấy người này bắt đầu làm việc. Sau hai giờ, bên bờ sông liền xây lên một tòa nhà nhỏ. Bên trong gắn quang não và hệ thống quét hình, ống dẫn phức tạp và một loạt nút bấm thao tác làm người ta hoa mắt, choáng váng.
Kế tiếp, máy đào lại đào ba cái hồ, mỗi cái dài rộng một trăm mét, sâu tới mười lăm mét ở chỗ cách tòa nhà một trăm mét. Bên cạnh tòa nhà có một ống to cỡ một người. Một đầu ống nối với ba cái máng rộng một mét, ba cái máng kéo dài hướng xuống theo góc ba mươi độ, cuối cùng phân biệt nối với ba cái hồ.
- Đây là cái gì? Hy Ngôn nhìn tòa nhà nhỏ xây dựa vào sông, tạo hình đặc biệt này, không hiểu hỏi. Cho dù hắn đứng ở trong này, sóng nhiệt bổ thẳng vào mặt làm hắn cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
- Đây là thiết bị tự động chiết xuất dung dịch kim loại. Diệp Trùng mở nút công tắc.
Chỉ thấy mấy cái ống vươn tới mặt sông bỗng thò vào trong dung nham nóng chảy, kế tiếp đó, một luồng chất lỏng màu đỏ bị rút lên, phun xuống dưới từ chỗ ra của ống. Men theo máng nghiêng chảy xuống dưới, cuối cùng chảy vào trong hồ vuông. Thông qua hệ thống quét hình, có thể tìm được chính xác phạm vi và vị trí của mấy dung dịch kim loại này.
Chính trong lúc nói chuyện bỗng một cái vuốt câu vươn tới tới mặt sông đột ngột thò vào trong dung nham nóng chảy, kéo lên một khối vật thể màu đen cỡ cái đầu.
Thấy vẻ nghi hoặc Hy Ngôn lộ ra, Diệp Trùng chủ động giải thích: “Đây là khối kim loại, điểm nóng chảy của nó quá cao, nhiệt độ của dung nham nóng chảy vẫn không đủ làm tan chảy nó. Mấy khối kim loại này đều là thứ tốt, giá trị càng cao hơn.” Thấy mấy người Hy Ngôn bừng tỉnh ngộ, Diệp Trùng bổ sung một câu: “Giống như cái vuốt câu và ống này, đều cần dùng kim loại có điểm nóng chảy cao thế này để chế tạo.”
Mấy người Hy Ngôn rõ ràng cực kỳ cảm thấy hứng thú với thiết bị rút trích tự động này, bọn họ chui vào trong nhà, vây lấy thiết bị, nhìn cực kỳ nhập thần, chốc chốc phát ra tiếng chậc chậc. Diệp Trùng thấy vậy, chỉ đành dứt khoát tự mình lui ra, nhưng để lại con nhện lớn cho bọn họ. Diệp Trùng phát hiện, ở Darkness, con nhện lớn là một công cụ giao thông vô cùng tốt, rất dễ nắm vững, với lại tốc độ không nhanh, đối với người mới mà nói, cũng có nghĩa là càng an toàn hơn.
Thiết bị rút trích dung dịch kim loại này kết nối với quang não chính của căn cứ, một khi cái hồ nào đầy, nó sẽ chủ động chỉnh ống tới một cái máng khác, dung dịch kim loại cũng sẽ trút vào cái hồ vuông khác. Mà đợi sau khi dung dịch kim loại rút trích triệt để nguội đi, Diệp Trùng sẽ phái người tới dời khối kim loại nguội lạnh về.
Thành phần khối kim loại chuyển về phức tạp, cần tinh luyện lại lần nữa mới có thể sử dụng. Nhưng so với đào quặng, thế này quả thật tiện hơn nhiều.
Sau ba ngày, cái hồ vuông đầu tiên cuối cùng đã đầy, mà lần này, Diệp Trùng phái ra tròn trèm năm mươi máy huấn luyện tới chuyển khối kim loại to lớn vô cùng này.
Khối kim loại bỏ trong kho, nhưng máy tách kim loại của Diệp Trùng lại vẫn chưa chế tạo hoàn thành. Nhưng Diệp Trùng vẫn ra lệnh mấy học viên cắt khối kim loại to lớn này thành vô số mảnh nhỏ.
Thời gian khẩn trương vô cùng, toàn bộ tất cả kỹ sư chế tạo vũ khí đều bỏ công việc trên tay xuống, tới giúp Diệp Trùng chế tạo cái máy cỡ lớn này.
Máy móc Diệp Trùng vơ vét từ căn cứ của tổ nghiên cứu ở hành tinh U Linh có máy phân tách kim loại, nhưng nó chỉ thích hợp sử dụng trong phòng thí nghiệm, không hề thích hợp sản xuất quy mô lớn. Diệp Trùng cần tự mình cải tạo một máy phân tách kim loại cỡ lớn, nếu không, muốn thực hiện sản xuất kim loại quy mô lớn, vậy thì phải tới năm khỉ tháng ngựa nào đó.
Cảm nhận lớn nhất hiện giờ của Diệp Trùng chính là, vạn sự khởi đầu nan a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]