Chương trước
Chương sau
- Ờ, đúng rồi, Diệp tử, vừa nãy, toàn bộ nhân viên công tác của tổ nghiên cứu khoa học đã rút khỏi căn cứ, cũng tức là nói, cả căn cứ chỉ còn lại mấy người chúng ta đây. Thương lười biếng nói.

- Rút đi rồi? Diệp Trùng nhướng mày.

- Ừ, bọn họ cũng vừa nhận được tin tức không lâu. Diệp tử, sáng mai, chỉ sợ tin tức này sẽ truyền khắp hành tinh Heiner, chúng ta phải đi nhân lúc còn sớm. Nhớ mang mấy học viên này theo, chậc chậc, nếu như là tư lệnh không lính thì không làm được gì đâu. Ái chà, cô ả tới tìm ngươi. Lời Thương vừa dứt, Diệp Trùng liền phát hiện một cái quang giáp đang tới gần bên này.

Thân Như Tuyết điều khiển quang giáp mau chóng đáp ở chỗ không xa Mãnh nam, đám học viên nhìn thấy người đẹp giáo quan tới tìm giáo quan, rất hiểu chuyện đều tránh sang một bên. Trong lòng mấy học viên này, giáo quan của bọn họ tuy trầm mặc, kiệm lời nhưng lại là một anh hùng, người đẹp sánh anh hùng, đây là một việc tự nhiên thôi.

Thân Như Tuyết nhảy ra khỏi buồng lái, thần sắc có chút gấp rút. Diệp Trùng lúc này cũng nhảy ra từ trong Mãnh nam. Thân Như Tuyết vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Trùng, không hề suy nghĩ nói: “Anh có phát hiện căn cứ có việc khác thường không?”

- Cái gì khác thường? Trên mặt Diệp Trùng nhìn không ra bất cứ manh mối nào.

- Nhân viên công tác trong căn cứ đều chẳng thấy đâu, với lại, ta còn phát hiện không sao liên lạc được, có chút không ổn. Ta hoài nghi có phải là đã xảy ra vấn đề. Thân Như Tuyết gấp giọng nói.

Nhìn Thân Như Tuyết thật sâu, Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới điều Thương vừa mới nói. Không cần nghĩ, rút khỏi hành tinh Heiner là điều tất nhiên, điều hắn hiện giờ phải nghĩ là làm sao rút đi. Rời khỏi hành tinh Heiner tất yếu phải có hai điều kiện, tàu vũ trụ và lực lượng bảo hộ nhất định. Tàu vũ trụ tính ra dễ xử, hắn và Thương phối hợp lẫn nhau, cướp một tàu vũ trụ nhẹ nhàng mà dễ dàng. Nhưng vấn đề lớn nhất hiện giờ là vấn đề an toàn dọc đường. Từ hành tinh Heiner tới đại một hành tinh nào đó của Hôi cốc, dọc đường đều có Xích vĩ thú chui ra, nếu như không có chút sức lực tự bảo vệ, bỏ thây trong vũ trụ mênh mông chắc tới tám chín phần.

Diệp Trùng rất mau liền định xong chủ ý, hắn dự định mang tất cả tin tức đã biết thành thật nói với đối phương: “Tiền tuyến đã thảm bại, người của tổ nghiên cứu khoa học biết được tin tức này đã rời đi rồi.”

Mặt Thân Như Tuyết soạt cái trở nên trắng bệch, nhìn thấy trên mặt Diệp Trùng không có chút vẻ đùa giỡn nào, nàng cuối cùng đã biết mình đối mặt hoàn cảnh thế nào rồi.

Trong sân huấn luyện. Bốn mươi cái D-6 đứng thành hai trận địa chỉnh tề. Mà phía trước trận địa quang giáp này, bốn mươi học viên cũng đứng thành hai trận địa giống như vậy. Thân Như Tuyết đứng bên cạnh Diệp Trùng, thần sắc biến ảo, tin tức Diệp Trùng nói với nàng vừa rồi mang lại cho nàng sự chấn nhiếp quá lớn. Nàng đột nhiên nghĩ tới, tại sao sau khi mình phát hiện tình hình không ổn, người đầu tiên nghĩ tới lại là hắn chứ? Chẳng lẽ trong tiềm thức của mình, thực lực của giáo quan mặt mũi trước sau không có cảm xúc của tổ 25 này đã vượt qua mình rồi sao?

Bốn mươi học viên nhìn thấy hai tiểu tổ lại tập hợp cùng một địa điểm, lập tức có chút không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Quét nhìn đám học viên trước mặt, Diệp Trùng lạnh nhạt nói: “Tiền tuyến đã thảm bại. Đại quân của Xích vĩ thú rất nhanh sẽ tới chỗ này. Người của tổ nghiên cứu khoa học đã rời đi. Cho các ngươi hai giờ, mang người nhà của mình tới chỗ này. Ta sẽ sắp xếp kế hoạch rời đi.”

Hoàn toàn mặc kệ biểu tình trợn mắt há mồm của bốn mươi học viên, Diệp Trùng nâng cổ tay lên coi thời gian.

- Bây giờ là mười bốn giờ hai mươi, thời gian tập hợp, mười sáu giờ hai mươi. Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm tình.

Nói xong mấy lời này, Diệp Trùng liền ngậm miệng không nói, mặt trầm như nước.

Học viên tổ Diệp Trùng nhìn nhau mấy cái, rồi mau chóng bò lên quang giáp của mình, cuống quít bay về các hướng. Bọn họ đối với lời giáo quan tin tưởng không chút nghi ngờ, với lại, chỗ khả nghi của tổ nghiên cứu khoa học mấy ngày này cũng đã dẫn tới sự chú ý của không ít người.

Còn đám học viên của tiểu tổ Thân Như Tuyết trên mặt vẫn là thần tình hoảng sợ nghi ngờ không rõ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không có ai làm gì.

Thân Như Tuyết thở dài trong lòng một tiếng, đứng ra nói: “Mọi người mau đi đi, điều hắn nói đều là thật đó, không được lãng phí thời gian.”

Lần này, sắc mặt đám học viên mới đồng loạt biến sắc. Sợ rớt lại phía sau, tranh nhau chạy về phía quang giáp của mình. Biểu hiện của Thân Như Tuyết khoảng thời gian này đã chinh phục mấy học viên này, nhận được sự yêu quí sâu sắc của đám học viên.

- Diệp tử. Hai mươi học viên này cần huấn luyện kỹ càng một chút. Thương đặc biệt cố ý kéo dài hai chữ “huấn luyện”.

Diệp Trùng khẽ ừ một tiếng. Hắn biết ý của Thương, mấy học viên này nếu như sau này không nghe mệnh lệnh, vậy phiền phức sẽ lớn đây. Chi bằng thao luyện trước một phen, bất quá, hiện giờ cũng không có thời gian, chỉ đành đợi sau khi cướp tàu rồi mới tính vậy.

Để đám học viên về nhà đón người nhà của họ, là đề nghị của Thương. Thương vì Diệp Trùng đã giải thích tường tận đạo lý làm như vậy. Người nhà của đám học viên này khẳng định là không ít, cứ vậy mà tới, gánh nặng dọc đường dường như nặng thêm một chút. Nhưng chỉ có như vậy, đám học viên này mới chịu cùng hắn rời khỏi. Với lại, một khi gặp phải nguy hiểm, trong tàu vũ trụ có người nhà của bọn họ, bọn họ cũng tự nhiên sẽ liều mạng chiến đấu. Càng huống chi đối với mấy người Diệp Trùng mà nói, không gian bên trong tàu vũ trụ rất lớn, đừng nói mấy người này, nhiều người hơn cũng chứa nổi. Mà bản thân điều này cũng không cần Diệp Trùng tốn công sức gì.

Cuối cùng, Thương dương dương đắc ý tổng kết một lượt, đây hoàn toàn là vụ mua bán không vốn, vạn lời.

Đắn đo tỉ mỉ, Diệp Trùng mới bỗng bừng tỉnh ngộ, trong mệnh lệnh xem ra dư thừa này lại có nhiều học vấn như vậy. Thương và Mục quả nhiên là hai loại phong cách!

- Làm quen lại lần nữa một chút, ta là Thân Như Tuyết, giáo quan tổ hai mươi bốn (không phải mười sáu sao?),ta nghĩ trong khoảng thời gian khá dài, chúng ta sẽ là bạn bè. Thân Như Tuyết cuối cùng đã khôi phục bình thường, lúc này mới nhớ là mình vẫn chưa biết tên của vị giáo quan này, chỉ biết số hiệu của hắn là 231. Thật ra không chỉ chiêu mộ của tổ nghiên cứu khoa học có thể không yêu cầu người ứng tuyển cung cấp tư liệu cá nhân thật sự, Hôi cốc trước giờ đều là như vậy. Trong Hôi cốc, không có quốc gia, phạm vi thế lực cũng rối ren phức tạp, cho nên muốn bịa đặt thân phận cũng dễ dàng vô cùng.

- Kiệt! Diệp Trùng gật đầu với Thân Như Tuyết, thuận tiện nói ra một cái tên giả khác mà Thương vừa mới thay mình dựng nên. Đối với việc sử dụng tên giả, Diệp Trùng không hề có tâm lý không tốt gì, hắn đã sớm xe nhẹ đường quen.

Thân Như Tuyết hỏi thẳng: “Có kế hoạch gì tốt chưa?”

Làn da Thân Như Tuyết hơi sạm đen, chắc là do hoạt động ngoài trời trong thời gian dài mà nên. Thân thể nàng vì trường kỳ tôi luyện, hoàn toàn không có chút thịt thừa, bộ đồ tác chiến bó sát người phác họa thân thể nàng vô cùng rõ ràng. Mái tóc ngắn, gọn gàng, sạch sẽ, cái cằm nhọn, lông mi cong cong, nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện người phụ nữ mang theo sự hiên ngang đặc hữu của sư sĩ nữ này ngũ quan lại tinh tế như vậy.

Thân Như Tuyết đã trấn định lại chính trực, hào phóng, trên người không có chút dáng vẻ bẽn lẽ của cô gái khác. Phát giác ánh mắt của Diệp Trùng, nàng hơi cười, không có chút ý giận dữ nào. Nàng nhìn ra người đàn ông có tên là Kiệt này, ánh mắt của hắn trong suốt như nước.

Đánh giá trong lòng Diệp Trùng dành cho nàng lại cao thêm một phần. Diệp Trùng đối với đồng bạn, có yêu cầu cực kỳ hà khắc. Tới tận bây giờ, đồng bạn được hắn thừa nhận, chỉ có Mục Thương và Nhuế Băng.

Diệp Trùng rất mau liền khôi phục bình thường, bình tĩnh nói: “Kế hoạch có rất nhiều.”

- Rất nhiều? Thân Như Tuyết có chút kinh ngạc, cẩn thận đánh giá gã đàn ông trầm mặc ở bên cạnh, làm sao cũng không tìm thấy chỗ nào rất đặc biệt. Khi nàng đang chuẩn bị mở miệng chất vấn, phát hiện Kiệt đã nhắm mắt, ngồi xuống. Liếc nhìn mặt đất, Thân Như Tuyết do dự một lát, bất quá vẫn lanh lẹ ngồi xuống.

Diệp Trùng hiện giờ đang giao lưu với Thương.

- Diệp tử, ta đã tra qua tất cả tư liệu của tàu vũ trụ cất cánh trong khu thông hành ngày hôm nay. Hôm nay, khu thông hành tổng cộng có một trăm hai mươi lăm tàu vũ trụ cất cánh, trong đó tàu vũ trụ cỡ lớn có mười sáu chiếc. Trong đó có sáu chiếc đầy vật tư, trong sáu chiếc đó, có hai chiếc là vận chuyển linh kiện duy tu, mà trong bốn chiếc còn lại, trong vật tư vận chuyển bao gồm cả tấm năng lượng. Mục tiêu chủ yếu của chúng ta chính là bốn chiếc này.

Thương dừng một chút, trong giọng nói khó che giấu sự hưng phấn, hắn trước giờ đối với loại hoạt động này khá là hứng thú.

- Bốn tàu vũ trụ này, lực lượng phòng ngự đều không phải mạnh lắm, nhưng so ra, lực lượng phòng ngự của tàu vũ trụ Hashgel yếu nhất. Cho nên, tàu vũ trụ này chính là mục tiêu đầu tiên của chúng ta.

Diệp Trùng lắng nghe cặn kẽ, chỉ sợ bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

- Tàu Hashgel cất cánh lúc hai mươi hai giờ năm mươi phút, thời gian tập hợp của bọn họ là mười chín giờ. Thời gian hành động của chúng ta bắt buộc phải sắp xếp trước mười chín giờ. Diệp tử, giờ ta sẽ lẻn vào quang não điều khiển chính của họ trước, khống chế hệ thống trong tàu bọn họ. Ta tin rằng lần hành động này đối với ngươi mà nói không hề khó khăn, nhưng có vài việc đáng để chú ý. Vì không tạo thành tổn hại gì đối với tàu vũ trụ, Diệp tử, ta cảm thấy tốt nhất vẫn là không được điều khiển quang giáp tấn công. Nhân viên công tác bên trong tàu Hashgel sắp xếp đầy đủ, bọn họ là người phải được bảo hộ trước tiên.

Suy nghĩ tỉ mỉ kế hoạch Thương lập ra, Diệp Trùng cũng không nghĩ ra lỗ hổng gì, hai người liền quyết định lần hành động này.

Lúc này, một vài học viên nhà gần đã mang người nhà tới. Mấy người đột nhiên bị đám con cái của mình dẫn tới ở chỗ này, sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng loạn. Bọn họ tụ tập theo gia đình, hoảng hốt, bất an thảo luận. Gần như ánh mắt mọi người hướng về phía Diệp Trùng đều mang theo vài phần hoài nghi.

Tây Thanh là dân bản địa của Minh Âm thành, cho nên hắn cũng là người đầu tiên tới nơi. Hắn không chỉ mang người nhà của mình tới, mà còn liều mạng lôi kéo người bạn tốt White của mình, bất quá cha mẹ của White đã mất được hai năm, không có người nhà.

Tây Thanh thở hồng hộc sắp xếp người nhà của mình xong liền chạy tới bên cạnh Diệp Trùng, White có ấn tượng sâu sắc đối với giáo quan kém chất lượng số 231, hắn hoàn toàn không tin tin tức tiền tuyến thảm bại gì đó, chỉ là không lay chuyển được bạn thân. Hắn hoài nghi mọi thứ đều là trò quỷ của giáo quan kém chất lượng này.

- Giáo quan, chúng ta tiếp theo cần làm gì? Vừa rồi hộc tốc dời nhà, Tây Thanh có chút thở không ra hơi, nhưng trên mặt lại lộ ra một loại hưng phấn khó tin. Thân Như Tuyết lúc này cũng dời ánh mắt lên người Diệp Trùng ở bên cạnh.

Diệp Trùng mở mắt ra, liếc nhìn Tây Thanh, nhẹ nhàng quăng xuống một quả bom nặng ký: “Cướp tàu.”

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.