Chương trước
Chương sau
Trước mắt bỗng nhiên rộng mở, Hàm gia xông vào vành đai cốt lõi trong sương tím. Giống như ghi hình nhìn thấy lần trước, ở trong này không hề có sự quấy nhiễu của sương tím.

Bay vào, Diệp Trùng mới hiểu rõ tình hình chiến sự kịch liệt tới bực nào!

Tuy vẫn không sao sử dụng kênh liên lạc, nhưng đối với mấy người Tang tộc mà nói, ảnh hưởng của điều này đối với bọn họ không hề trí mạng, chiến đấu trong điều kiện tệ hại hơn hiện giờ, bọn họ đều đã quen rồi.

Nhưng điều làm Diệp Trùng không ngờ là, số lượng của loại quái vật đầu nhọn đuôi đỏ, so với trong ghi hình quả thật nhiều hơn quá nhiều.

Diệp Trùng hỏi: “Mục, hệ thống quét hình của ngươi bây giờ có thể dùng không?”

- Không sao sử dụng. Nhiễu từ trong khoảng không gian này cực kỳ nghiêm trọng. Cho nên, Diệp tử, rất đáng tiếc, ta không sao giúp đỡ được cho ngươi. Chỉ là trong ngữ khí lạnh lùng của Mục hoàn toàn nghe không ra có bất cứ thành phần tiếc nuối này.

May mà Diệp Trùng vốn dĩ cũng không hy vọng Mục có thể mang lại cho hắn sự giúp đỡ gì.

Vành đai trống không trong sương tím này lớn hơn tưởng tượng của hắn nhiều, không gian của nó đủ cho tất cả quang giáp tông ủi tùy ý tông ủi trong này.

Trong không gian, khắp nơi là quang giáp tông ủi và quái vật đầu nhọn đuôi đỏ dây dưa với nhau. So với chiến đấu với thú triều lần đó, chiến đấu lần này càng thêm làm người ta hoảng sợ trong lòng. Thú triều lần đó tuy dã thú đông đảo, nhưng thực lực cá thể hai bên cách xa nhau. Thực lực của loại quái vật đầu nhọn đuôi đỏ chưa từng thấy qua lần này về cơ bản ngang bằng với quang giáp tông ủi, cho nên tình hình chiến sự cũng càng thêm kịch liệt.

Chỉ e thương vong lần này…

Chăm chú nhìn quang giáp và sinh vật bất minh đang chiến đấu kịch liệt ở chỗ không xa, trái tim Diệp Trùng trở nên trầm trọng.

Thực lực loại sinh vật bất minh này quả thật quá cường hãn! Tốc độ của nó tuy so với quang giáp tông ủi có chậm hơn một chút, nhưng đổi hướng, rẽ ngoặc linh hoạt, bổ sung rất lớn cho bất lợi ở phương diện tốc độ của bọn chúng. Sức mạnh phần đuôi của chúng cực lớn, đuôi cong như lưỡi câu màu đỏ ở chót đuôi sắc bén vô bì, có thể tạo thành phá hoại trí mạng đối với quang giáp tông ủi. Hơn nữa, mai ở phần lưng của nó cứng rắn dị thường, nếu như mảnh cánh của quang giáp tông ủi ủi lên, về căn bản là lưỡng bại câu thương, mảnh cánh tuyệt đối sẽ vỡ nát.

Điều làm Diệp Trùng kinh ngạc nhất là đạn nổ mạnh lại không sao tạo thành bất cứ thương hại nào đối với chúng!

Cho dù Diệp Trùng cho rằng kiến thức của mình đã rất rộng rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không thể tin được. Chỉ là cứ thế này, thương vong khẳng định sẽ càng lớn hơn, Diệp Trùng bình tĩnh nhìn chiến trường, bình tĩnh suy nghĩ.

Mấy người Tang tộc rất mau liền điều chỉnh chiến thuật, bọn họ ngừng sử dụng đạn nổ mạnh, cũng không dây dưa với sinh vật bất minh, hơn nữa thành tiểu đội tấn công. Mười mấy cái quang giáp tông ủi tạo thành một tiểu tổ chiến đấu, tạo thành đội hình chiến đấu, xông tới với tốc độ cao. Bọn họ không hề lấy sinh vật bất minh nào làm mục tiêu, mà chỉ lo xông tới phía trước.

Lập tức cục thế trên chiến trường thay đổi.

Trên trăm tiểu tổ chiến đấu giống như trên trăm lưỡi đao, ở trong khoảng không gian này len lỏi, cắt ngang xẻ dọc. Nơi này lập tức biến thành một máy xay thịt khổng lồ! Phối hợp chiến thuật của mấy người Tang tộc tinh diệu vô bì. Cho dù không có kênh liên lạc, nhưng lại không xảy ra sự cố quang giáp tông ủi va chạm với nhau.

Chặt chẽ, trật tự, tốc độ cao.

Uy lực của quang giáp tông ủi lao tới với tốc độ cao mạnh mẽ vô bì. Không gian hoạt động của sinh vật bất minh cứ như vậy bị thu hẹp từng chút một. Không có không gian, đặc điểm thân hình linh hoạt của chúng cũng khó mà phát huy ra. Cân bằng trong chiến đấu bắt đầu nghiêng về phe Tang tộc.

Chính mắt nhìn thấy một màn này, Diệp Trùng cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt tài hoa của tổng chỉ huy hiện trường là Tang Phổ. Đám người Tang tộc vô luận dưới hoàn cảnh thế nào cũng không hoảng loạn. Bọn họ thường nghĩ cách làm cho chiến đấu tiến vào tiết tấu bọn họ sở trường nhất.

Quả nhiên không hổ là một tốc trời sinh ra vì chiến đấu!

Diệp Trùng không ngừng quá lâu, hắn tiếp tục lẻn vào bên trong.

Rất rõ ràng, tất cả quang giáp tông ủi đều nhận ra Hàm gia của Diệp Trùng. Vốn dĩ vẫn muốn chính mình thể hội được thực lực của loại sinh vật bất minh này, Diệp Trùng rất bất lực phát hiện, mỗi khi có sinh vật bất minh lao về phía mình, quang giáp tông ủi xung quanh sẽ vèo vèo lao tới, xé sinh vật bất minh đáng thương này thành mảnh vụn. Tiếp đó bọn họ liền đồng loạt tản ra, tạo đội hình một lần nữa, không chút sơ suất hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu của mình.

Tình huống thế này làm Diệp Trùng có chút khóc cười không xong. Tới tận bây giờ, số lượng sinh vật bất minh giao thủ với mình vẫn dừng ở con số không này.

- Diệp tử, xem ra người đã trở thành gánh nặng cho chiến trường. Sự tồn tại của ngươi, hoàn toàn dư thừa, với lại còn phá hoại tính hoàn chỉnh trong chiến thuật của bọn họ. Mục không chút lưu tình đả kích Diệp Trùng, không hề có chút ý nể mặt nào.

Trên trán Diệp Trùng nổi lên vài sợi đen: “Mục, ngươi vẫn không làm cho người ta yêu thích như vậy.”

- Ở trên kể lại sự thật thuần túy, không dùng bất cứ thủ pháp khoa trương nào. Mục lạnh lùng trả lời.

Bĩu môi ra dấu kháng nghị, đáy lòng Diệp Trùng lại không khỏi dâng lên vài phần ấm áp. Đã bao lâu không nói chuyện với Mục thế này? Cuộc sống lúc trước của hắn, thật sự làm người ta có vài phần nhớ mong a.

Nhưng Mục nói không sai, mình ở chỗ này chỉ sẽ vướng tay vướng chân. Nhìn thân mềm to lớn, trong lòng Diệp Trùng bỗng máy động, thân hình Hàm gia biến đổi, bắt đầu dán sát vào thân mềm mà bay.

Thân mềm ở trong này so với bên ngoài to lớn hơn nhiều, đường kính có thể đạt tới mấy km. Dán sát thân mềm mà bay, dọc đường không ngừng nhìn thấy mấy bướu thịt đó, bất minh sinh vật co cuộn bên trong thần thái bình thản, Diệp Trùng không khỏi sinh ra một loại ảo giác, mấy sinh vật bất minh đang co cuộn này giống như nằm trong lòng mẹ.

Càng tới trung ương, thân mềm cũng càng to lớn, màu sắc cũng càng thêm đậm, ngay cả số lượng đường đen dưới da cũng càng nhiều. Thân mềm giao thoa quấn lấy nhau giống như rễ cây xoắn xuýt, từ hoàn cảnh nơi này đối với quang giáp tông ủi mà nói, không hề thích hợp cho bọn họ chiến đấu, cho nên nơi này đã hoàn toàn rất khó nhìn thấy quang giáp tông ủi.

Thân mềm to lớn, khổng lồ xoắn xuýt lẫn nhau, hình thành một tấm chắn khổng lồ, ngăn cách nơi này với bên ngoài.

Hàm gia tiến vào khe hở giữa thân mềm, lách qua từng sợi, từng sợi thân mềm, không ngừng vào sâu.

Diệp Trùng cảm thấy mình giống như tiến vào một hốc cây khổng lồ, bên trong đen như mực, thò tay không thấy năm ngón. Nơi này giống như một thế giới khác, bất cứ động tĩnh nào xảy ra bên ngoài, ở nơi này đều không có bất cứ tiếng động nào. Diệp Trùng không dám sơ suất, lập tức mở đèn.

Hai cột ánh sáng trắng sáng lóa trên đỉnh Hàm gia, chậm rãi bay về phía trước.

Ánh đèn liên tục quét qua thân mềm xung quanh, điều làm người ta kinh ngạc là, số lượng bướu thịt mọc trên thân mềm ở trong này so với bên ngoài ít hơn nhiều. Mỗi sợi thân mềm ở bên ngoài giống như một cành cây đầy trái, mà ở trong này, chỉ có ngẫu nhiên vài cái linh tinh. Nhưng Diệp Trùng không có chút buông lơi cảnh giác, bởi vì số lượng bướu thịt ở nơi này tuy ít hơn bên ngoài nhiều, nhưng vẫn có một điểm hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Móc đuôi của mấy sinh vật bất minh co cuộn trong bướu thịt này toàn bộ đều là màu đỏ tươi, so với màu đỏ nhạt của móc đuôi mấy con sinh vật bất minh ở bên ngoài đó đều đậm tươi hơn rất nhiều. Có phải là loại sinh vật móc đuôi càng đỏ này càng lợi hại hơn? Gần như là bản năng, Diệp Trùng liền cho là mấy sinh vật bất minh cứ phá kén mà ra này là hàng cao cấp.

Không do dự thêm, Diệp Trùng bắt đầu phá hoại không kiêng dè mấy sinh vật bất minh cực có khả năng là đẳng cấp càng cao này.

Mười hai xúc tu có gai nhọn của đôi cánh Hàm gia lúc này vô nghi là hung khí tiện lợi nhất, hữu hiệu nhất. Không giống sự cường hãn của những sinh vật bất minh đã ra khỏi bướu thịt bên ngoài đó, mấy sinh vật bất minh co cuộn trong bướu thịt này không có bất cứ tri giác nào, yếu ớt vô cùng.

Mấy bướu thịt đó vừa bị phá hư, chất lỏng bên trong liền bắn ra. Rất mau, da và mai của sinh vật bất minh bên trong liền bắt đầu từ từ mất đi sự bóng loáng.

Cường đại và yếu ớt, chỉ là khoảng cách một lằn ranh, có lẽ cho bọn chúng thêm chút thời gian, chúng sẽ trở thành sự tồn tài càng cường đại hơn mấy sinh vật bất minh ở bên ngoài đó!

Vừa cảm khái, Diệp Trùng vừa mau chóng hủy diệt mấy bướu thịt chưa chín này. Thần tình trên mặt không có chút động dung nào, vô luận Diệp Trùng hay là Mục, sẽ không cho rằng hành vi trước mắt của bọn họ có bất cứ không ổn nào. Ngược lại, có thể mang nguy hiểm tiêu diệt từ trong nôi, Diệp Trùng cho rằng đây là cách làm an toàn nhất.

- Mục, ngươi nói loại sinh vật này và quái vật chúng ta gặp được ở trong hang động dưới lòng đất đó có liên hệ gì không? Diệp Trùng nhìn dán vào màn hình, hai tay mau chóng múa may trên bàn điều khiển chính, một mặt mở miệng hỏi.

Trầm mặc hồi lâu, Mục mới trả lời: “Khả năng là tám mươi mốt tới tám mươi lăm phần trăm.”

Xem ra cách nghĩ của mình và Mục giống nhau, Diệp Trùng thầm gật đầu trong lòng, Mục đưa ra khả năng lớn như vậy, cũng tức là về căn bản đã khẳng định liên hệ giữa hai bên.

Hàm gia tiếp tục đi sâu vào.

Ý, đột nhiên, Diệp Trùng cảm thấy có chút không đúng.

Dường như mật độ bướu thịt so với vừa rồi giảm đi rất nhiều, chẳng lẽ càng bay vào trong, mật độ bướu thịt càng nhỏ? Mãi tới khi bay quẹo qua quẹo lại vào sâu thêm khoảng một km, không dễ dàng gì Diệp Trùng mới phát hiện một bướu thịt, nhưng móc đuôi của sinh vật bất minh bên trong màu sắc yêu dị tới mức làm cho hắn hoảng sợ.

Diệp Trùng lập tức không chút do dự, lập tức phá cái bướu thịt này. Nhìn vẻ sáng bóng của sinh vật bất minh bên trong ảm đạm từng chút một, trong lòng Diệp Trùng mới hơi yên ổn, tiếp tục tiến sâu vào.

Trong bất tri bất giác, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.

Con đường tiến tới trước khúc khuỷu quanh co, vòng qua vòng lại, rất khó ước đoán chính xác cự ly cụ thể có bao nhiêu. Nhưng Diệp Trùng ước chừng khoảng cách bay một chút, từ lúc gặp được cái bướu thịt vừa rồi đó bắt đầu tới hiện giờ, ước chừng đã bay mười km.

Nhưng, trong mười km này, Diệp Trùng không gặp được cái bướu thịt nào.

Tình huống trái lẽ thường này, lập tức làm cho thần kinh của hắn căng thẳng tột độ. Phía trước là cái gì? Diệp Trùng không hề biết, nhưng có một điểm hắn có thể xác nhận, đó chính là hắn đang tiến vào vùng cốt lõi nhất của cả đám sương tím.

Đường kính của thân mềm trong này, Diệp Trùng đã không cách nào dùng mắt ước lượng, ngay cả sợi đen dưới da thân mềm cũng trở nên to lớn rất nhiều, bên trong chảy chất lỏng bất minh mang theo huỳnh quang.

Diệp Trùng giống như cảm giác mình từ mạch máu nhỏ của tứ chi cơ thể người tiến vào động mạch chủ gần trái tim.

Tất cả chất lỏng bên trong sợi đen đều chảy từng đợt từng đợt theo một hướng, giống như mạch của con người.

Nhìn phía trước nơi mà mấy sợi đen này biến mất, cặp mắt Diệp Trùng hơi khép lại, hít một hơi thật sâu, thở ra nhẹ nhàng mà dài thượt. Làm đi làm lại cùng một động tác vài lần.

Bỗng mở bừng mắt, trong bóng tối, tinh mang chợt hiện ra, đôi tay bỗng cử động, Hàm gia dũng cảm xông lên, chui vào trong bóng tối mà tất cả sợi đen biến mất.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.