- Chuẩn bị thế nào rồi? Một giọng nói vang lên trong mật thất, phiêu hốt giống như u linh.
- Mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Chỉ đợi mệnh lệnh của ngài. Giọng nói trả lời cung kính vô bì.
Trong mật thất yên lặng không tiếng động, giống như hai người vừa nói chuyện trong mật thất đã rời đi. Trải qua cả mười phút, giọng nói của người đó mới lại một lần nữa vang lên, chỉ là trong giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi và không cam lòng: “Chỉ sợ sau lần tiến công này, tất cả lực lượng của chúng ta ở hành tinh Thoát Mộc đều phải rút lui rồi. Nỗ lực mấy mươi năm nay, cũng coi như trôi theo dòng nước.” Lại trầm mặc vài phút, hắn mới phẩy phẩy tay, nhàn nhạt nói: “Đi đi.”
- Vâng! Người ở trước mặt hắn cong người hành lễ, rời khỏi mật thất.
Lục thành vẫn náo nhiệt vô cùng, mấy ngày này, việc xảy ra so với bình thường thú vị hơn nhiều. Vô luận là cao thủ thần tượng La Thập hay là điều bồi sư thần bí, làm đề tài tán gẫu lúc trà dư tửu hậu lại tốt vô cùng.
Chỉ là ai cũng không ngờ, một trận chiến điều bồi trước giờ chưa từng có lại đang kéo màn khai mạc vào lúc này.
- Tề Ngụy của Thiên hệ cùng đồng nghiệp hành tinh Thoát Mộc mời các hạ xuống nói chuyện. Giọng nói Tề Ngụy không lớn nhưng trung khí (1) vẫn rất đầy đủ. Đôi tay của Phỉ Lý Độ bọc trong ống tay áo, thần tình trơ ra đứng bên cạnh Tề Ngụy.
Diệp Trùng xuất hiện trước cửa sổ nhìn xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng xuất hiện trước cửa sổ. Giờ đang mùa hạ, cái song cửa đó chẳng qua chỉ là mấy cái rào gỗ điêu khắc các loại hoa hòe. Nhưng vẻ ngoài của điều bồi sư thường không là thật, bọn họ thường thích lợi dụng các loại dược phẩm thay đổi dáng vẻ bên ngoài. Ai cũng biết đây không phải là vẻ ngoài thật sự của điều bồi sư thần bí, không có ai vì sự trẻ trung của vẻ ngoài này mà có chút coi thường.
Cảnh giác nhìn đám người dưới cửa sổ, không quen biết một ai, Diệp Trùng không biết chuyện gì, càng không định để ý tới mấy người này, có chút thời gian, mình chi bằng đi nghiên cứu thì hơn.
Vừa chuẩn bị mở miệng, đột nhiên trên tay người áo đen ở bên cạnh Tề Ngụy vừa cất lời đó bỗng bắn ra hai sợi tơ đỏ, nhanh như tia chớp, bắn mạnh về phía mặt Diệp Trùng!
Từ đầu tới cuối, Diệp Trùng vẫn luôn giữ cảnh giác. Ứng biến của hắn cũng cực nhanh, eo bỗng phát lực, cả người liền giống như gãy ngang từ eo.
Bụp bụp, hai tiếng vang nhẹ. Hai sợi tơ đỏ bắn trúng rào gỗ của song cửa, hai cái rào gỗ lập tức bị đánh thành bụi phấn, bắn tung tóe ra xung quanh. Hai sợi tơ đỏ dư thế chưa hết, chui vào trong phòng.
Diệp Trùng vừa rồi dùng dư quang nhìn thấy hai sợi tơ đỏ cỡ ngón tay cái này. Động tác nhanh như tia chớp, chịu đánh lén đột ngột, Diệp Trùng lại không có chút hoảng loạn nào, lăn tròn trên đất, mâu gỗ trên thảm trải sàn đã rơi vào tay của hắn. Tề Ngụy vốn muốn đối mặt hỏi rõ vị điều bồi sư thần bí này, không ngờ Phỉ Lý Độ lại ra tay trước. Quay mặt liếc nhìn Phỉ Lý Độ, Phỉ Lý Độ lạnh nhạt nói: “Tề huynh đừng vội nhìn ta. Đã ra tay, tự nhiên không được để lại hậu hoạn mới được.” Trong lời của hắn có ý nhắc nhở Tề Ngụy, nếu đã kết thù oán, lúc này còn do dự tuyệt không phải hành vi của trí giả.
Tuy Tề Ngụy cực kỳ bất mãn đối với hành vi của Phỉ Lý Độ, nhưng cũng biết hắn nói không sai. Đã có một bên ra tay, chỉ e không phải ngươi chết thì ta tiêu.
- Phỉ huynh quả nhiên suy nghĩ thấu đáo. Tề Ngụy lạnh nhạt trả lời. Nhưng động tác trên tay lại không chậm, điều bồi sư còn lại thấy Tề Ngụy đã ra tay, cũng nhao nhao lấy ra điều bồi phẩm trên người.
Quảng Vệ ngơ ngác đứng sau lưng mọi người, thân thể của hắn đang run lẩy bẩy. Chỉ là lúc này mọi người đều bận đối phó vị điều bồi sư thần bí đó, không ai chú ý tới dị dạng của hắn.
Trời ơi! Mình đã nhìn thấy cái gì? Quảng Vệ không kìm được lẩm bẩm trong lòng. Vị điều bồi sư thần bí đó vừa rồi tuy chỉ xuất hiện trước cửa sổ không tới ba giây nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng! Chuỗi dây chuyền bạc phi tuyến treo trên cổ điều bồi sư thần bí đó, hắn có vô số lần ở trong giấc mơ hy vọng mình có thể gặp được.
Diệp Trùng nhìn chằm chằm hai sợi tơ đỏ, mồ hôi lạnh trên trán thoáng cái giăng đầy.
Đạn tuyến xà! Lại là hai con Đạn tuyến xà! Hai con Đạn tuyến xà này, mỗi con đều to cỡ ngón tay cái, trên người dày đặc vệt đỏ, trông giống như cả thân thể có màu đỏ tối. Trên trán chúng có một cái sừng cứng rắn màu nâu tối, thân thể của chúng giống như lò xo, cực kỳ có tính co rút, phương thức công kích cũng đặc thù.
Hai con Đạn tuyến xà nhàn nhã bò trên đất, tiếng xì xì không ngừng vang lên, chỉ là bốn con mắt nhỏ màu đỏ tối đó lại đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trùng.
Diệp Trùng không dám có chút phân tâm nào! Hắn trước giờ không nghĩ tới còn có ai có thể nuôi dưỡng thứ sinh vật khủng bố này, ngay cả trong con chip của Quản phong tử cũng không có bất cứ thuyết minh nào có liên quan tới phương pháp bồi dưỡng thứ này.
Cơ nhục toàn thân hơi co rút, lá cây bên ngoài mâu gỗ đã bị hắn tháo xuống, mũi mâu màu đen sẫm chỉ thẳng hai con Đạn tuyến xà.
Bộp, hai con Đạn tuyến xà đột nhiên bắn mạnh về hai hướng cùng lúc.
Đáng chết! Diệp Trùng thầm chửi trong lòng, hắn lập tức đoán được ý đồ của hai con Đạn tuyến xà này. Gần như đồng thời, mũi chân hắn phát lực, cả người hướng tới đón một con trong đó.
Quá trình khởi động vừa rồi của Đạn tuyến xà, hắn nhìn thấy rõ ràng. Trong lòng hắn, tính nguy hiểm của hai con Đạn tuyến xà này lập tức tăng lên một cấp. Trong khoảnh khắc Đạn tuyến xà khởi động, phần bụng ở trên mặt đất bật lên, cả người giống như một cái lò xo bị nén tới cực độ đột nhiên bung ra. Đơn giản nhanh tới mức không thể tin được, ngay cả Diệp Trùng lấy tốc độ làm sở trường cũng phải cả kinh.
Hai con Đạn tuyến xà này thông minh dị thường, chúng không hề trực tiếp xông về phía Diệp Trùng, mà lại xông tới bức tường hai bên Diệp Trùng. Trong khoảnh khắc thấy sắp tông vào tường, nó đột nhiên nhấc thân rắn lên, chỗ tiếp xúc bức tường lại là phần bụng mềm mại của nó.
Bộp, lại vang nhẹ một tiếng, phần bụng của con Đạn tuyến xà này bỗng nhiên phát lực, tốc độ tăng mạnh!
Hai con Đạn tuyến xà từ hai hướng lao tới đánh bọc sườn Diệp Trùng.
Diệp Trùng làm sao cũng không ngờ Đạn tuyến xà lại có thể đổi hướng đột ngột như vậy. Tốc độ đã tăng tốc của Đạn tuyến xà trở nên cực kỳ đáng sợ, thân rắn của Đạn tuyến xà bay trong không khí duỗi ra, sừng trên trán giống như mũi nhọn của mũi tên.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Trùng hết cách, chỉ đành giơ ngang mâu gỗ.
Bộp, tia sáng đỏ đó chuẩn xác đánh trúng thân mâu của cây mâu gỗ trên tay Diệp Trùng. Tay Diệp Trùng run rẩy, mâu gỗ lại suýt nữa thoát ra khỏi tay. Tia sáng đỏ đó lại dùng tốc độ còn nhanh hơn bắn ra sau.
Nó lại mượn lực trên mâu gỗ của mình! Chấn động trong lòng Diệp Trùng càng nặng, nhưng lúc này đã không cho hắn suy nghĩ mấy thứ này. Ý đồ ban đầu của hắn là vào lúc trước khi hai con Đạn tuyến xà hình thành hợp vây giải quyết một con trong đó. Không ngờ phương thức công kích của Đạn tuyến xà này lại ngụy dị cực kỳ. Ý đồ tác chiến của hắn thất bại, hắn rất mau liền lâm vào hiểm cảnh.
Tư liệu của Đạn tuyến xà, Diệp Trùng nhìn thấy khi ở năm thiên hà lớn, đó là một phòng tư liệu của mạng mô phỏng. Lúc đó hắn chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi. Hắn làm sao cũng không ngờ mình lại cũng có một ngày gặp phải hung vật thế này.
Mũi chân bỗng điểm một cái, thân hình Diệp Trùng gập lại, một tia sáng đỏ suýt xoát lướt qua eo hắn.
Nếu như có người nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy hai tia sáng đỏ bắn loạn đầy phòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần, trong phòng thậm chí xuất hiện lưới ánh sáng màu đỏ. Phần cuối lưới ánh sáng màu đỏ không ngừng tan biến, nhưng nó lại dùng tốc độ càng nhanh hơn mở rộng ra. Trong lưới ánh sáng màu đỏ, một bóng xám lờ mờ phiêu hốt tới mức cũng làm người ta khó mà nhìn rõ.
Hai con Đoạn tuyến xà không ngừng mượn lực ở bức tường, góc kẹt để tăng tốc, hơn nữa chúng cảnh giác vô cùng, cực kỳ thích tấn công ở sau lưng Diệp Trùng. Tùy theo tốc độ từ từ tăng nhanh của chúng, Diệp Trùng càng lúc càng khó nắm bắt bóng dáng của chúng.
Tàn ảnh màu đỏ trong mắt càng lúc càng dài, thân rắn vốn dĩ còn rõ ràng đã bắt đầu dần dần mơ hồ.
Trước mặt nguy hiểm chưa từng có, sự chú ý của Diệp Trùng tập trung chưa từng có.
Đột nhiên, hắn giống như trở về lúc trước, trở về khoảng thời gian ở mạng mô phỏng lúc trước, hắn điều khiển Thiên Toa, ở trong trung tâm huấn luyện ý thức luyện tập chống đỡ mấy quả cầu ánh sáng màu trắng giăng kín trời đất đó. Chẳng qua lần đó hắn điều khiển quang giáp, mà lần này trên tay hắn chỉ có một thanh mâu gỗ. Lần đó thứ đối mặt chỉ là quả cầu ánh sáng mô phỏng không hề gây hại cho hắn, còn lần này lại là hai con Đạn tuyến xà có khả năng lấy đi tính mạng của hắn bất cứ lúc nào.
Giữa thực chiến và luyện tập có khác biệt một trời một vực.
Bóng dáng phiêu hốt hư ảo từ từ trở nên chân thật.
Diệp Trùng đã bị bức tới tuyệt cảnh, hắn lúc này đã không có quá nhiều thời gian để di động thân hình. Tốc độ của Đạn tuyến xà đã phát triển tới mức gần như vượt qua giá trị giới hạn mà mắt hắn có thể nắm bắt được.
Hắn không có chút thời gian để hoàn thành động tác vô hiệu cho dù là nhỏ nhất nào. Vô luận là đôi tay hay là một bộ phận nào đó của thân thể, thứ Diệp Trùng đi đều là con đường ngắn nhất, cũng là con đường đơn giản nhất. Hắn lúc này không có bất cứ động tác dư thừa nào, hắn tận hết sức lực, vô luận là tốc độ chảy của máu hay là hô hấp, đều đã đạt tới một trị số kinh người.
Toàn thân ướt nhẹp, nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy. Trong quá trình ngắn ngủi mồ hôi trên trán rớt xuống mặt đất, chống đỡ hắn cần hoàn thành gần như tới bảy mươi lần. Hắn không biết chỉ số này có phải là cực hạn của con người hay không, nhưng hắn biết, đây đã là cực hạn của mình rồi.
Nhưng cho dù là vậy, mỗi lần chống đỡ của hắn đều nguy hiểm vạn phần. Xung kích do tốc độ cao mang lại càng không có gì so sánh được, đôi tay Diệp Trùng đã tê dại không chịu nổi, Đạn tuyến xà mỗi lần va chạm với mâu gỗ đều giống như một cái trọng chùy đập xuống.
Cắn chặt rang, Diệp Trùng gần như hoàn toàn là thực hiện chống đỡ theo bản năng.
- Tề huynh không cần lo lắng. Phỉ Lý Độ vừa rồi vẫn như lâm đại địch lúc này ngược lại có vẻ nhởn nhơ, mỉm cười, chỉ là trong nụ cười của hắn mang theo vài phần hung tợn. “Tốc độ của Đạn tuyến xà cho dù là võ thuật gia cũng khó tránh cái chết, tên bên trong đó có lợi hại cũng chẳng qua chỉ là điều bồi sư mà thôi.” Ngón tay hắn chỉ chỗ ở của Diệp Trùng, dáng vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt Tề Ngụy biến đổi, thật ra không chỉ là Tề Ngụy, tất cả mọi người nghe thấy lời này không ai sắc mặt không biến đổi mạnh, còn có người thất thanh nói: “Đạn tuyến xà?... Trời ơi… Thì ra là Đạn tuyến xà!” Bọn họ đều nhìn thấy hai tia sáng đỏ, chỉ là ai cũng không ngờ đó lại là Đạn tuyến xà.
Phỉ Lý Độ không trả lời, chắp tay đứng, dáng vẻ kiêu ngạo nói không ra lời.
Thần sắc phức tạp liếc nhìn Phỉ Lý Độ, Tề Ngụy không nói gì, chỉ thu hồi chế phẩm điều bồi đã lấy ra. Có hung vật như là Đạn tuyến xà, điều bồi sư ở trong đó chết chắc rồi. Chỉ là trải qua bất ngờ này, mọi người đều thu chế phẩm điều bồi lại. Có điều trong lòng nhiều người lại thầm suy đoán, rõ ràng có thể một người giải quyết mà lại phải kéo mọi người tới đây, chẳng lẽ trong này có huyền cơ gì sao?
Mặt Quảng Vệ ở sau lưng mọi người lại thoáng cái trắng bệch.
Chú thích: (1): trung khí hay còn gọi là tì vị khí. Trung khí không đủ, tức là tì vị khí yếu ớt, vận hóa thất chức. Triệu chứng: sắc mặt vàng vọt mà thiểu hoa, môi nhạt hoặc đen, không muốn ăn, ăn xong bụng đầy, choáng váng, giọng thấp, khí đoản, yếu ớt thiếu lực, đi cầu loãng…
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]