Chương trước
Chương sau
Mục tiêu phía trước là Lục thành, Diệp Trùng không hề đơn độc hành động. Đó là vì Hàn Việt vẫn chưa hoàn toàn trả hết thù lao. Không phải là Hàn Việt có suy tính làm trái luật gì, mà là trên người hắn không mang bao nhiêu tiền tài. Đương nhiên, hắn cũng muốn tách ra, nhưng hai người vì không ước định số tiền cụ thể, điều này mang lại cho Hàn Việt khó khăn rất lớn.

Rốt cuộc là đưa bao tiền đây? Điều này làm Hàn Việt đau đầu vô bì. Tiền trên người hắn cũng không coi là ít, ba mươi viên Nhân Toản, vô luận ở đâu đều không phải là một con số nhỏ. Nhưng dùng ba mươi viên Nhân Toản liền đuổi một điều bồi sư khủng bố thế này, chọc giận người ta thì không ổn rồi. Phải biết rằng, ngay cả Bích Thối Vũ trong truyền thuyết người ta cũng lấy ra dùng, không đền đáp trọng hậu thì ngay cả bản thân Hàn Việt cũng coi thường mình bủn xỉn.

Đi hỏi đi, trong lòng Hàn Việt vạn phần không muốn tìm quái nhân thần bí này nói chuyện. Không chỉ là hắn, trong cả đội ngũ không có một ai có dũng khí nói chuyện với một tử thần thế này. Trên thực tế, trong phạm vi mười mét xung quanh Diệp Trùng, tuyệt tìm không thấy một con ruồi. Cuối cùng hết cách, Hàn Việt vẫn chỉ có tự mình đi làm, nhưng đáp án có được là… tùy tiện.

Diệp Trùng không biết khái niệm tiền tệ của nơi này, vậy nên mới có từ tùy tiện này.

Từ tùy tiện này có lẽ là từ có tính cô đọng nhất. Cuối cùng, Hàn Việt dứt khoát đề nghị Diệp Trùng tới Lục thành rồi hãy trả. Bước vào Lục thành cũng có nghĩa là bước vào phạm vi thế lực của Hàn gia, vậy thì mặc kệ có vấn đề gì cũng đều dễ xử.

Sau khi Diệp Trùng nhìn qua bản đồ, biết Lục thành là thành thị duy nhất gần đây, liền đồng ý. Hắn cần vào thành thị bổ sung rất nhiều thứ.

Bản đồ Hàn Việt lại dùng tốc độ nhanh nhất giao cho Diệp Trùng. Sau khi nhìn qua bản đồ, Diệp Trùng mới phát hiện cự ly mình cách Vương gia hiện giờ không phải là xa bình thường, cũng vượt xa ý liệu của hắn, trong lòng không khỏi thầm khen vận may của mình.

Cũng không biết mấy người Nhuế Băng thế nào rồi? Điều duy nhất hắn có thể xác định là mấy người Nhuế Băng nhất định gặp phải biến cố gì đó. Nhiều ngày như vậy, tình huống của bọn họ thế nào?

Tự bảo trọng nhé! Diệp Trùng lẩm bẩm trong lòng.

Sau khi giao bản đồ cho Diệp Trùng, Hàn Việt không muốn ở trước mặt điều bồi sư khủng bố này thêm một giây nào, vội vàng cáo từ. Diệp Trùng tự nhiên cũng không giữ lại, thế là tiễn hắn ra cửa.

- Quái nhân đó ngày ngày một mình ở trong lều làm những chuyện gì vậy chứ? Một giọng nói truyền tới.

- Ai biết? Điều bồi sư trước giờ không phải đều thần thần bí bí sao? Một giọng nói khác. Người thứ nhất lập tức cười nói: “Hì hì, ngươi phải cẩn thận đừng bị Bỉ Bỉ Á nghe thấy, nếu không, ngươi cứ đợi mà chịu khổ đi.”

- Xì, Bỉ Bỉ Á nghe thấy chẳng là gì, bị hắn nghe thấy, người nhiều nhất là chịu khổ. Nếu bị quái nhân đó nghe thấy, vậy phỏng chừng ngay cả người nhặt xác ngươi cũng không có.

- Đúng vậy, đúng vậy, yên tâm, dù sao ta cũng tuyệt đối không giúp người nhặt xác. Ai biết trên đó có thứ gì kịch độc hay không. Một người khác phụ họa.

Diệp Trùng hết cách, chỉ muốn trợn trắng mắt. Mấy ngày nay, lời giống thế này hắn đã nghe không biết bao nhiêu lượt. Không có ai dám tới gần hắn, xung quanh lều của hắn càng trống không. Diệp Trùng cũng không định giao lưu với bọn họ, mỗi ngày đều một mình ở trong lều nghiên cứu.

Người khác thấy Diệp Trùng không đi ra, lại tránh càng xa, nói chuyện tự nhiên cũng không chút kiêng kỵ. Bọn họ hoàn toàn không muốn ngờ tất cả lời bọn họ nói, Diệp Trùng nghe không sót chữ nào. Hàn Việt xuất phát từ sự đắn đo tới vấn đề an toàn, khoảng cách giữa mỗi lều lại ngắn, thính lực của Diệp Trùng nhạy cảm cực kỳ, cả doanh trại gần như đều ở trong phạm vi hắn có thể nghe thấy.

Mấy ngày này, thảo luận liên quan tới hắn là đề tài nóng nhất của cả doanh trại.

Nhưng, có thảo luận ở một chỗ làm hắn chú ý. Hắn tập trung tinh thần, cẩn thận nắm bắt giọng nói có thể nói là yếu ớt đó.

- Quái nhân đó thật là biến thái! Quá tàn nhẫn rồi! Trời ơi, trên đời này lại vẫn còn có người biến thái thế này sao! Giọng nói của một cô gái. Phụ nữ trong cả doanh trại chỉ có hai người, lão phu nhân và thị nữ của bà ta. Đây chắc là giọng nói của thị nữ đó.

- Ha ha, Oánh nhi, vậy là con sai rồi. Đối đãi kẻ địch, ra tay càng độc, con đường sống mới càng lớn. Trong giọng nói của lão phu nhân đầy sự hiền từ, cờn có vài phần cưng chiều.

- Phu nhân, như thế hắn cũng quá ác rồi a. Hại cho Oánh nhi mấy hôm nay, tối nào cũng gặp ác mộng. Thật đáng sợ a! Thật là giống với tổ sư của hắn. Cái này đổi là giọng nói đáng yêu của thị nữ Oánh nhi.

- Ừm. Tổ sư của hắn? Oánh nhi có phải là nghe thấy gì ở bên ngoài không? Lão phu nhân có chút hứng thú hỏi.

- Ứ ừ, bên ngoài bọn họ đều đang thảo luận việc này. Thị nữ Oánh nhi sinh động nói lại xuất xứ của Bích Thối Vũ một lượt.

Nghe tới chỗ này, Diệp Trùng mới bừng tỉnh ngộ, thì ra có việc thế này, trong lòng lại kỳ quái, việc quan trọng thế này, trong con chip của Quản phong tử tại sao lại không có đề cập tới tí gì. Nếu sớm biết, hắn đã không dùng Bích Thối Vũ, hắn vẫn còn mấy loại phương pháp có thể dùng được. Chỉ là Bích Thối Vũ là tiện lợi nhất, hơn nữa tình hình thời tiết hôm đó cũng cực kỳ thích hợp sử dụng Bích Thối Vũ, điều này mới làm hắn quyết định sử dụng Bích Thối Vũ.

Làm cho người khác chú ý không phải là thứ hắn muốn. Rất sớm trước đây hắn đã biết chỗ tốt của việc không nổi bật. Thân phận kẻ đến từ bên ngoài của hắn nếu như một khi bị người ta biết được, vậy thì vô nghi là một việc khá phiền phức.

- Ừm, nói như vậy, quái nhân này vẫn là xuất thân từ danh môn rồi. Lão phu nhân hứng thú nói.

- Danh môn? Người xấu như vậy tại sao có thể coi là danh môn chứ? Oánh nhi bĩu môi nói.

Lão phu nhân vẫn mang theo chút ý cười: “Ha ha, mặc kệ là hung danh hay là nghĩa danh, không phải đều là danh sao?”

Ở một bên nghe hai người nói chuyện, trong lòng Diệp Trùng vừa xoay chuyển những ý nghĩ. Chẳng lẽ Quản phong tử thật sự là hậu nhân của người phát minh ra Bích Thối Vũ đó? Quản phong tử vẫn luôn giấu kín như bưng trường phái, sư thừa của mình, trước giờ không lộ chút nào.

Nhưng địa vị của Bích Thối Vũ trong con chip rất bình thường, đánh giá của Quản phong tử đối với nó cũng bình thường, nhìn không ra chút đầu mối nào.

Diệp Trùng rất mau liền bỏ vấn đề này sang một bên, hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với bản thân tri thức, đối với trường phái, sư thừa, hắn không có chút cảm giác thuộc về nào.

- Người này vừa nhìn thì biết không phải người tốt. Phu nhân, người nói, có ai ở trong lúc nguy cấp như thế mà vẫn ngã giá không, nếu là người có tâm địa tốt chút thì đã sớm ra tay rồi. Dây dưa nhiều một chút không phải sẽ thêm người chết sao? Hắn chính là một kẻ tiểu nhân con buôn, nào là cao nhân tiền bối gì chứ. Đối với Diệp Trùng, thị nữ Oánh nhi cực kỳ coi thường.

- Ha ha, lời không thể nói vậy được. Hắn và chúng ta không thân không thiết, nguyện ý ra tay cứu chúng ta, chúng ta cũng chỉ có cảm kích. Hơn nữa, Oánh nhi, ngươi có thể không chú ý tới, hắn trước sau không nói giá tiền cụ thể. Ngươi nghĩ thử xem, nếu như lúc đó, hắn sư tử mồm to, chúng ta cũng chỉ đành đồng ý thôi. Càng huống chi, cao thủ giống như hắn, sẽ thiếu tiền sao? Hắn nếu như muốn tiền, biện pháp nhiều lắm, nào dùng tới cách quanh co tốn kém lớn như thế. Đối với bản đồ, vậy thì càng không đáng tiền. Ha ha, người này không xấu như người nghĩ như thế đâu. Lão phu nhân vẫn cười nói.

- Nhưng. Oánh nhi ngập ngừng giây lát, mới hỏi: “Chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta quịt nợ sao?”

- Ngươi đó, không chịu động não suy nghĩ. Ngươi nghĩ đi, hắn có năng lực dắt chúng ta đi ra từ trong bầy sói, vậy giết toàn bộ chúng ta, đối với hắn mà nói cũng không quá khó khăn gì. Ở điểm này Hàn Việt sẽ không ngốc như ngươi, cao thủ thế này, lôi kéo còn không kịp, ai lại vì tiền mà đi kết một kẻ thù thế này chứ? Lão phu nhân cười mắng Oánh nhi vài câu, nhưng sau đó liền giải thích lợi hại trong đó với nàng ta.

- Đúng a. Nhưng người này lạnh băng băng, không giống người tốt. À, phu nhân, người nói nếu như chúng ta thật sự quịt nợ, hắn có giết tất cả chúng ta không?” Oánh nhi tò mò hỏi.

Lão phu nhân trầm mặc một hồi, rồi mới dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định nói: “Sẽ. Khẳng định sẽ. Oánh nhi, trên đời này có vài loại người không thể trêu chọc được, người này chính là một trong số đó. Nhớ kỹ đó!” Lão phu nhân thay đổi sự ôn hòa lúc trước, nghiêm túc cảnh cáo.

- Oánh nhi nhớ rồi! Oánh nhi ngoan ngoãn nói.

Chuyện trò phía sau không có tin tức có ích gì, Diệp Trùng cũng rất mau liền bỏ qua. Hắn không có thói quen lãng phí thời gian, toàn bộ thời gian của hắn bị hắn dùng để làm sao tăng cường thực lực. Có lẽ hắn phải tốn một khoảng thời gian kha khá mới có thể có chút tiến bộ, mà chút thời gian trước mắt này ngay cả một phần vạn trong số đó cũng không tới. Nhưng hắn biết, thực lực chính là không ngừng tăng lên trong từng chút tiến bộ nhỏ nhoi vô cùng này.

Hắn vĩnh viễn không lãng phí bất cứ chút thời gian nào.

Nhưng vẫn không đợi hắn thả lỏng, đột nhiên, một âm thanh như có như không truyền vào tai hắn, trong lều tối đen, đôi mắt của Diệp Trùng đột nhiên bùng lên hai điểm sáng.

Hình như có người đang tới gần phía này, Diệp Trùng cũng không sao đưa ra phán đoán chính xác. Nhưng rất mau, tiếng bước chân liền rõ ràng, đủ để Diệp Trùng phán đoán ra. Tiếng bước chân nhỏ xíu giống như thủy triều ào tới.

Có người tập kích! Hơi kinh ngạc, Diệp Trùng liền lập tức bình tĩnh lại.

Mau chóng tính toán, tuy không cách nào có được con số chính xác, nhưng số người tuyệt đối không dưới một trăm người, hơn nữa thân thủ người tới đều cực kỳ cao minh. Nếu như không phải Diệp Trùng vừa rồi đang tập trung tinh thần lắng nghe, âm thanh nhỏ thế này, hắn khẳng định không sao nghe thấy. Có thể phát hiện kẻ địch sớm thế này, không thể không nói Diệp Trùng may mắn.

Tốc độ tiến tới của kẻ tập kích cực nhanh. Cẩn thận lắng nghe, Diệp Trùng còn nghe thấy vài tiếng ú ớ, rõ ràng đã có người bị giải quyết rồi.

Ra tay độc ác! Trong lòng Diệp Trùng lại thêm một điều. Điều hắn phải làm bây giờ chính là tự bảo vệ mình. Loại công kích có tính mục đích thế này, dứt khoát sẽ không nương tay. Càng huống chi, Diệp Trùng cũng không có thói quen giao vận mạng của mình vào tay người khác.

Không đứng dậy, Diệp Trùng chẳng qua chỉ hơi mở túi lá trên lưng. Trong yên lặng, thuốc mê cực mạnh không màu không mùi lập tức giăng đầy cả căn lều. Lúc này, xông ra ngoài ngược lại càng dễ bị vây công.

Hiện giờ, chỉ đợi cá chui vào lưới. Trong bóng tối, cặp mắt lạnh lùng không có chút dao động nào. Diệp Trùng giống như mèo đêm kiên nhẫn chờ đợi con mồi, ẩn mình trong bóng tối.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.