Vừa vào tàu vũ trụ, mọi người đều ra sức chạy như điên, mỗi người đều cực kỳ hiểu rõ hoàn cảnh trước mắt, nếu như Diệp Trùng gặp phải điều gì ngoài ý muốn, vậy cảnh ngộ của người khác cũng có thể nghĩ là biết được. Tuy bọn họ vốn dĩ đều là bị Diệp Trùng uy hiếp mà tới, nhưng trong giờ phút này, bọn họ không ai không toàn lực mà chạy. Đứa trẻ cắn chặt môi, gương mặt nhỏ nghiêm túc, cười hỉ hả bình thường không thấy đâu.
- Mỗi người vào vị trí của mình. Đứa trẻ lúc này nghiễm nhiên là tổng chỉ huy, “Băng tỷ tỷ, quang não điều khiển chính!” Nhuế Băng lập tức biết ý chạy về phía quang giáp điều khiển chính. Tốc độ của Nhuế Băng đã phát huy tới tột độ, mang theo một đám hư ảnh màu trắng, nàng đã xông tới trước mặt quang não màu trắng. Nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trên ghế trước quang não.
Đứa trẻ vừa đứng vững liền không kịp đợi, đối diện với quang não điều khiển chính, thực hiện thao tác.
Người còn lại đã tiến vào các vị trí điều khiển chủ yếu.
- Hệ thống tuần hoàn không khí bình thường.
- Hệ thống động lực không có sự cố.
- Hệ thống quét hình bình thường.
Một loạt phản ứng lập tức chuyển tới trên quang não điều khiển chính trước mặt đứa trẻ. Cặp mắt lớn của đứa trẻ không chút động đậy, tập trung toàn bộ tinh thần, cánh tay nhỏ trắng nõn nà vụng về thực hiện thao tác trên bàn điều khiển.
- Khởi động trình tự dự nhiệt của phi thuyền.
- Xử lý năng lượng phi thuyền, bắt đầu thực hiện tính toán ưu hóa, chuẩn bị cất cánh.
Đây là công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi cất cánh, mỗi người đều tập trung nhìn chằm chằm máy móc thao tác trước mặt mình, phi thuyền cất cánh không hề là một việc đơn giản như thế, nó cần nhiều người cùng tiến hành hợp tác phối hợp. Nhưng tới giờ, mỗi bước đều hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần ưu hóa năng lượng hoàn thành, vậy thì phi thuyền sẽ có thể cất cánh.
- Cảnh cáo, cảnh cáo. Tỷ lệ năng lượng không đủ 8%, trình tự cất cánh dừng lại. Giọng nói điện tử ngọt ngào ở trong tai mọi người không khác gì sét giữa trời quang.
Mặt Nhuế Băng thoáng cái trắng bệch!
Diệp Trùng cố sức hít thở, không khí trộn lẫn Dạ Mê mang theo chút thơm ngọt. Mỗi một lần hít thở, cổ họng đều nóng hừng hực. Nửa thân trên trần trụi của hắn trộn lẫn máu và mồ hôi, đã khó mà phân biệt. Lồng ngực phồng lên kịch liệt như ống bễ, mỗi người đều không nháy mắt nhìn chằm chằm thân hình không hề xem là cường tráng này. Nó lại hàm chứa sức mạnh kinh người như vậy.
Trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, vết máu ứa ra nơi khóe miệng và vết thương nhỏ xíu giao thoa ngang dọc như mạng nhện trên người, xem ra càng lúc càng làm người ta cảm thấy nhìn mà phát hoảng, cũng không khỏi làm người ta khen ngợi sự ngoan cường và sức sống của Diệp Trùng.
Mỗi người đối diện khu vực có đầy Dạ Mê này đều không biết làm gì, mọi người chỉ có thể nhìn Diệp Trùng thở dài.
Chính ngay lúc tất cả đều bó tay hết cách, trong đám đông đột nhiên truyền tới một tiếng: “Mọi người dùng binh khí trên tay nện hắn!”
Trái tim nhảy lên, thính lực linh mẫn vô bì, Diệp Trùng đã nghe ra giọng nói này chính là giọng nói của gã thanh niên dây dưa với mình vừa rồi. Phản ứng của hắn nhanh nhất, gần như ngay khoảnh khắc giọng nói của gã thanh niên đánh lén đó vừa dứt, Diệp Trùng lăn trên đất một vòng. Trong lòng lại đang than thở, xem ra mình đã tới bước không chạy không được rồi.
Thể lực đã không còn dư bao nhiêu, đối diện kẻ bao vây nhiều thế này, nếu như là cường độ công kích giống vừa rồi, mình có thể kiên trì một phút hay không, hắn cũng không xác định.
Mọi thôn dân Vương gia như tỉnh mộng, nhao nhao quăng binh khí trên tay mình về phía Diệp Trùng. Tiếng vèo vèo kín cả tai vang lên, nhắm vào chỗ Diệp Trùng vừa mới đứng bay lên không. Chỉ cảm thấy trên trời tối sầm, binh khí che kín bầu trời giống như đám mây đen bắn về phía bên này.
Cho dù Diệp Trùng tâm chí kiên định, thấy tình cảnh này cũng không khỏi nhảy dựng trong lòng. May mà mình phản ứng nhanh, nếu không thì đã bị đánh thành con nhím rồi.
Bộp bộp bộp. Âm thanh dày đặc như mưa vang lên không ngừng trong khu vực trống không này.
May mà Diệp Trùng biết lúc này không phải là lúc nghĩ nhiều, hai đầu gối và đôi tay đồng thời phát lực, giống như một quả cầu tròn lăn với tốc độ cao đột nhiên bắn lên trên.
Động tác này của Diệp Trùng cực nhanh, trong nháy mắt thì đã tới bên rìa khu vực trống không. Trường thương trên tay giống như độc long xuất động, len lỏi chui vào kẽ hở giữa đám đông. Khoảng cách giữa mấy thôn dân này cực ngắn, khe hở giữa bọn họ cũng không quá một nắm tay.
Trường thương trên tay Diệp Trùng chính xác vô bì, một thương này không chút tiếng động đâm vào chỗ trống cỡ một nắm tay này.
Cơ nhục đôi tay cầm thương của Diệp Trùng co rút, bành trướng kịch liệt, một làn sóng nhanh tới mức làm người ta khó mà nhìn rõ, cán thương của cây trường thương đó đột nhiên rung động.
Những người ở hai bên trường thương chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn xông tới, lập tức thân hình không vững, té sang hai bên.
Tiếng chửi mắng vang lên không dứt, trước người Diệp Trùng lại hiện ra một khu vực trống không.
Không dám trù trừ, Diệp Trùng người đi theo thương, nhanh tựa kinh hồng.
Diệp Trùng giống như một mũi khoan nhọn, mạnh mẽ chui vào trong đám người đông nghìn nghịt. Diệp Trùng đã sớm hiểu rõ như lòng bàn tay tình huống xung quanh trước khi hành động, phương hướng hắn lựa chọn chính là phương hướng ngược lại với ba vị Tổ đường nội thị. Ba lão già đó vừa nhìn thì biết không phải là nhân vật dễ đối phó, nếu như bị bất cứ một người nào trong đó dây dưa, vậy hôm nay chỉ e phải bỏ xác ở nơi này rồi.
Diệp Trùng sở trường hỗn chiến nhất, hoàn cảnh càng phức tạp, hắn thường càng có thể phát huy vượt quá mức. Đầu óc hắn bình tĩnh, làm người quả đoán, năng lực tính toán siêu mạnh có thể làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn nhất đưa ra lựa chọn chính xác. Đương nhiên, ai cũng không thể không phạm sai lầm, nhưng mấy tố chất này có thể làm cho hắn ở trong hỗn chiến thu được tỷ lệ sống sót khá lớn.
Chỗ hắn chọn đều là chỗ tập trung đông người, bước đi của hắn cực kỳ phiêu hốt ngụy dị, không ai có thể đoán được bước tiếp theo của hắn. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo đảm mình không bị quấn lấy.
Ra tay cực độc, hở tí là sống chết trước giờ luôn là phong cách của hắn, càng huống chi trong lúc giữa sống và chết thế này, hắn lại có thể nương tay sao?
Đường màu lam trong mắt lúc sáng lúc tối, hơn nữa tùy theo sự thay đổi góc nhìn của hắn mà không ngừng biến hóa.
Càng là lúc nguy hiểm, càng có thể khêu lên tiềm năng của Diệp Trùng.
Tâm tình trầm tịch lại, không buồn không vui, bộ não đã không còn chút rãnh rỗi nào để đi suy nghĩ việc khác, sức chú ý của Diệp Trùng tập trung chưa từng có. Âm thanh bên ngoài đột nhiên nhỏ đi, giống như trong nháy mắt đã đi xa.
Động tác trên tay tuy theo đường màu lam trong tầm mắt mà không ngừng lựa chọn con đường tấn công tốt nhất, tầm nhìn hình học phức tạp mà lại đơn thuần, công kích lạnh lẽo mà chính xác, tính toán bình tĩnh như băng tuyết. Diệp Trùng lúc này giống như một cỗ máy giết người điên cuồng, sự cuồng dã và lãnh khốc trộn lẫn trên người hắn, cho người ta một loại cảm giác mâu thuẫn dị thường.
- Ngài thật không thể ra tay sao? Trong giọng nói của Vương trang chủ mang theo chút khàn khàn, nhìn thôn dân không ngừng chết đi ở phía dưới, trong lòng nàng đang chảy máu. Tình huống thế này trước giờ chưa từng trải qua, vốn dĩ nàng cho rằng Diệp Trùng có lợi hại cũng chẳng qua chỉ là một người, khẳng định không sao gây nên sóng gió gì, ai cũng không ngờ tình huống lại trở nên một khi phát ra thì không thể thu thập thế này.
Thần tình ông lão vẫn lạnh lùng: “Ngươi không cần hao phí tinh thần ở chỗ ta nữa, so với thế này, ngươi chi bằng xuống dưới điều độ, tốt hơn lãng phí miệng lưỡi với ta ở đây nhiều.” Mặt đầy nếp nhăn của ông lão giống như khe rãnh do phong sương ngàn năm hình thành, không thấy chút thay đổi nào.
Cắn chặt môi, ánh mắt nhìn ông lão của Vương trang chủ tràn đầy thất vọng, trầm mặc vài giây, không nói gì, cúi đầu chạy xuống dưới.
Nhìn Diệp Trùng chăm chú từ xa, ánh mắt của ông lão đột nhiên lại trở nên nóng bỏng.
Tốc độ tiến lên của Diệp Trùng cực nhanh, hắn linh hoạt tột độ, hơn nữa chỉ cần hơi có chút không gian, lực bạo phát mạnh mẽ của hắn thường có thể làm cho người xung quanh trở tay không kịp. Tốc độ của Diệp Trùng một khi được tăng lên, sẽ cực kỳ đáng sợ.
Thế này không chỉ làm cho bước đi của hắn càng thêm phiêu hốt khó đoán, mà tính xông phá càng mạnh hơn. Vung vẩy trường thương với tốc độ cao, Diệp Trùng giống như một con trâu hoang toàn thân mọc đầy gai mà lại cường hãn vô bì, chỉ cần bị ủi lên một cái, không chết cũng bị thương năng. Chỗ Diệp Trùng đi qua, người ngựa ngã đổ.
Điều làm người ta chấn kinh là sức mạnh cường hãn vô bì, phương pháp hung tàn vô cùng, và sự lãnh khốc giống như không phải của con người của hắn. Sự điên cuồng xông tới trước không ngừng của mọi người lúc đầu đã hoàn toàn bị Diệp Trùng áp đảo. Trái tim mỗi người đều đang co bóp lại.
Diệp Trùng đã không nhớ mình rốt cuộc là giết bao nhiêu người, hắn chỉ cảm thấy đôi tay từng chút một trở nên nặng nề, tần suất hô hấp cũng từng chút nhanh thêm. Tình hình dường như trở nên tệ hại từng chút một. Điều quan trọng nhất là, tới tận bây giờ, hắn vẫn không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào của con tàu. Nếu như là người thường, lúc này đã sớm ngay cả một chút dũng khí vùng vẫy cuối cùng cũng biết mất tăm.
Nhưng Diệp Trùng không hề từ bỏ. Vô số lần sinh tử cho hắn biết, cho dù tới giờ phút cuối cùng cũng không mất đi khát vọng cầu sinh, chỉ có như vậy mới có thể làm xác suất mình sống sót đạt tới mức cao nhất. Bộ óc hắn mau chóng vận chuyển, tuy không biết rốt cuộc là xảy ra tình huống gì, nhưng hắn đoán mấy người Nhuế Băng nhất định là xảy ra chuyện bất giờ gì đó rồi.
Đây là phỏng đoán bất hạnh nhất tới tận bây giờ, nhưng Diệp Trùng cho rằng khả năng của phỏng đoán này cực cao. Nếu không, với tính cách của Nhuế Băng, nàng nhất định sẽ tới cứu mình. Tốc độ của tàu vũ trụ tuy không thể so với quang giáp, nhưng khoảng thời gian này cũng đủ đi về vài lần rồi.
Nhất định là xảy ra việc ngoài ý muốn gì rồi!
Không có chán nản, Diệp Trùng tính toán thể lực của mình trong đầu, và thời gian vẫn có thể kiên trì.
Đột vây!
Trong 0,1 giây, Diêp Trùng liền đưa ra quyết định này!
Tình huống khẩn cấp, đã không có chút thời gian nào để hắn quyết định suy xét tỉ mỉ. Gần như là đồng thời, trường thương trên tay vạch qua cổ họng của một thôn dân. Thôn dân đó hả to miệng, con ngươi lồi ra ngoài, tiếng kêu gào ú ớ khẽ không nghe thấy được, đôi tay có dạng trảo, giống như muốn nắm bắt gì đó. Diệp Trùng giống như một cơn gió, lướt qua bên người hắn.
Phụt, một màn sương máu bỗng từ cổ họng hắn phọt ra, dưới ánh mắt hoảng sợ của người bên cạnh, giọt máu bắn ra không có giọt nào có thể theo kịp bóng lưng giống như cơn gió đó.
Trong nháy mắt, Diệp Trùng đã đột phá đám người tập trung dày nhất. Sau lung hắn, ngã xuống mấy mươi thi thể. Trước mặt hắn chính là phòng ốc và con đường.
Dường như, bỏ chạy cũng là trải nghiệm nhiều nhất của Diệp Trùng, hắn đối với việc bỏ chạy cũng từ không hiểu rõ lắm lúc đầu tới mức xe nhẹ đường quen như bây giờ.
Chỉ cần hắn chui vào trong phòng ốc và đường phố thì hắn có thể thoát khỏi cục diện bị vây trước mắt, ít nhất, người vây công cũng sẽ giảm đi rất nhiều, hắn có thể ứng phó càng thêm thoải mái. Mấy hôm nay hắn dường như mỗi ngày đều phải mài dũa với Ngôn sư, hoàn cảnh xung quanh cũng sớm bị hắn quen thuộc.
Chính ngay lúc này, sau lưng truyền tới một tiếng quát lớn: “Đi đâu!”
Tiếng rít sắc nhọn mà chấn nhiếp tâm phách người khác làm trái tim Diệp Trùng nhảy mạnh, sắc mặt khẽ biến.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]