Diệp Trùng lục lọi trên quang não, đây là con chip màu lam đó, bên trong trừ số liệu chuyên nghiệp ra, hắn còn tìm thấy thứ khác. Điều làm hắn mừng nhất là hắn cuối cùng cũng tìm thấy cách làm sao để rời khỏi hành tinh Chu Gian. Từ lão quả nhiên là người thận trọng, lão đã sớm bố trí xong đường lui, chỉ là lão có lẽ làm sao cũng không ngờ BD lại tiết lộ ra, hơn nữa tạo nên giết chóc bừa bãi quy mô lớn thế này, cuối cùng gây nên thảm họa nhân gian.
Nhuế Băng đang ngồi ngay ngắn ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Chính ngay lúc này, Griffiths đi vào.
Đưa cho Diệp Trùng một ống chất lỏng màu lam, nói: “Đây là thuốc đối chứng, lượng dùng cụ thể vẫn cần trải qua thí nghiệm lâm sàng.” Giọng nói bình tĩnh nghe không ra chút vui mừng, giống như đây chẳng qua chỉ là một việc bình thường vô cùng.
- Ừm, công bố công thức ra ngoài đi. Diệp Trùng nói.
Griffiths kinh ngạc nhìn Diệp Trùng, nàng thế nào cũng chưa từng nghĩ tới lời này lại từ trong miệng hắn thốt ra. Vô luận từ phương diện nào nhìn hắn cũng là một người lạnh lùng, căn bản sẽ không quan tâm tới sống chết của người khác. Giá trị to lớn của công thức này nàng cực kỳ rõ ràng, nó không chỉ bao hàm lợi ích khổng lồ mà nó cũng có thể làm cho kẻ có nó thu được danh tiếng cực lớn. Nàng không tin hắn lại không nhìn ra điểm này.
Hắn lại không chút động lòng sao? Griffiths cảm thấy mình càng lúc càng nhìn không thấu thiếu niên thần bí trước mắt này.
Diệp Trùng cũng không có cách nào. Đối với nổi tiếng, hắn hoàn toàn không thích chút nào, nhưng đối với tiền bạc, hắn lại cực kỳ để ý, chỗ hắn thiếu tiền hiện này rất nhiều. Nhưng hắn đã không có thời gian để lợi dụng công thức này để kiếm tiền, đại quân của ba đại thế gia phỏng chừng chẳng bao lâu nữa thì sẽ tới hành tinh Chu Gian. Nếu như không nhân khoảng thời gian này rời khỏi, vậy sau này có muốn đi cũng không kịp.
Đùa à, gặp phải một Thiết Diện võ sĩ thì đã khó nhai thế này, vậy thứ như là Diệp Nhân, Phàn Vẫn gì đó há không phải càng khó đối phó sao? Huống chi người ta không phải đơn độc một mình, khi cả ngàn cả vạn cái quang giáp cùng xông tới, cao thủ có lợi hại hơn cũng chỉ có một con đường chết.
Không dễ dàng tìm thấy cách rời khỏi hành tinh Chu Gian, còn không nhân cơ hội rời khỏi há không phải là ngốc lắm sao?
- Giáo sư đã dùng chưa? Đây là vấn đề Diệp Trùng quan tâm nhất.
Griffiths gật đầu: “Ừm, đã dùng rồi, tình huống của ông ấy rất tốt. Hiện giờ căn bản không có vấn đề gì lớn.”
Diệp Trùng gật đầu: “Chúng ta chuẩn bị rời khỏi chỗ này.” Nhuế Băng đang ngồi ngay ngắn đột nhiên mở bừng mắt.
- Rời khỏi? Chúng ta? Griffiths có chút không theo kịp tư duy của Diệp Trùng.
Diệp Trùng nói: “Ta sẽ mang theo các người rời khỏi chỗ này. Cô và giáo sư. Còn đi đâu tạm thời vẫn chưa xác định.” Diệp Trùng giống như đang kể lại một việc vô cùng bình thường vậy.
Ngỡ ngàng, vài giây sau mặt Griffiths bỗng đỏ rực lên, lớn tiếng quát: “Dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì mà mang chúng ta đi? Anh hỏi qua ý kiến của chúng tôi chưa? Không có! Không! Ta quyết không đi! Ta chỗ nào cũng không đi!” Griffiths vẻ mặt kiên quyết nói.
Nhìn bộ ngực của Griffiths vì kích động mà nhấp nhô kịch liệt. Diệp Trùng nghiêng đầu, bình tĩnh nói: “Cô không cần phải kích động, ta không hề đang hỏi ý kiến của cô, đây là việc đã sớm quyết định rồi.”
- Anh, anh... Griffiths tức tới mức nói không ra lời. Nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt, hồi lâu sau mới òa khóc: “Dựa vào cái gì… hu hu… Dựa vào cái gì mà anh có thể quyết định việc của ta?... Anh coi tôi là gì?”
Nhìn Griffiths một cái, Nhuế Băng quay đầu lại, nhìn Diệp Trùng.
Dường như đọc được ý của ánh mắt Nhuế Băng, Diệp Trùng giải thích với Nhuế Băng: “Ta cần sự giúp đỡ của giáo sư, nàng là người thân duy nhất của giáo sư, mang nàng đi trước, đõ phiền phức về sau.”
Ánh mắt Nhuế Băng sáng lên, gật đầu ra dấu đã hiểu, chân không khỏi bước vài bước tới gần Diệp Trùng.
Lời Diệp Trùng giống như sấm giữa trời quang, Griffiths lập tức dừng khóc, sắc máu trên mặt biến mất sạch sẽ, trừng trừng nhìn Diệp Trùng. Không biết tại sao, đột nhiên, trong lòng Griffiths đau đớn một trận, nỗi đau xuyên tim, đau tới mức làm nàng gần như đều ngay cả hô hấp cũng cảm giác như có vài phần khó khăn.
Bụm ngực, ánh mắt Griffiths lạc lõng. Nàng không biết hiện giờ mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Nhuế Băng hơi thở dài một tiếng, trừng mắt Diệp Trùng một cái, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Griffiths, giọng nói lạnh lung mang theo chút quan tâm: “Đừng nghĩ lung tung!”
Lời của Nhuế Băng kéo Griffiths từ trong hoang mang trở lại, nhìn thấy Nhuế Băng, Griffiths không nhìn thêm được nữa, òa một tiếng lao bổ vào lòng Nhuế Băng sướt mướt khóc lớn.
Diệp Trùng kỳ quái nhìn hai người. Tới giờ hắn vẫn không rõ rốt cuộc là chuyện gì. Griffiths tại sao khóc hắn cũng không biết, Nhuế Băng tại sao trừng mắt hắn, hắn cũng không biết, thật là kỳ quái a!
- A, chuyện này là sao? Tô San đi vào ngạc nhiên nhìn Griffiths đang nằm trong lòng Nhuế Băng khóc lớn, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng, Griffiths. Nàng ta là người từng trải, lại hiểu nhân tình thế thái, nghỉ chút xíu liền hiểu đôi chút.
Hùng Mạc Xung thua trận hoàn toàn ra ngoài ý liệu của Tô San, nhưng biểu hiện của Diệp Trùng nàng cũng không thể nói gì. Cho nên thực hiện hợp đồng sau đó, nàng cũng vô cùng sảng khoái, cái mỏ này dù sao chẳng đáng kể gì, nhưng công thức của Lam Hỏa dịch đó vẫn chưa lấy được a. Thân thủ cao siêu của Diệp Trùng, còn có sáu trăm sư sĩ này làm nàng không thể không dập tắt ý nghĩ dùng phương pháp cứng rắn. Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của mấy sư sĩ này, nàng biết mấy sư sĩ này đối với mệnh lệnh của thiếu niên này sẽ chấp hành kiên quyết phi thường. Thế giới này chính là như vậy, cường giả vi tôn.
Hết cách, nàng chỉ đành dùng phương pháp vòng vo, xem có hiệu quả không. Cho nên nàng tìm mọi cách ở lại học viện Jersey, dùng từ hoa mỹ là giúp bọn họ chống lại sinh vật biến dị. Vừa có cơ hội liền sáp tới bên cạnh Diệp Trùng, làm cho Diệp Trùng cũng khá đau đầu. Hùng Mạc Xung bởi vì bị thương, đã bị đưa trở về chữa trị.
Không ai để ý tới, nàng ta cũng không lưu tâm, vẫn cười mê hoặc đi về phía Griffiths.
Trong trải nghiệm trước giờ của nàng, chiến thuật vòng vo của nàng vẫn luôn hữu hiệu. Nàng luôn có phương pháp làm đối phương giảm sự cảnh giác đối với nàng, từ đó cuối cùng đạt được mục đích của nàng. Tên tiểu tử trước mắt tên gọi Trần Mộc này tuy giống cục đá thối tha, nhưng nàng cũng không buồn bực, tên còn khó đối phó hơn hắn nàng cũng từng gặp qua.
Nhưng Diệp Trùng không định cho nàng cơ hội, nhìn thời gian, trời đã tối rồi, liền nói với Nhuế Băng: “Chúng ta chuẩn bị đi.”
Nhuế Băng gật đầu, đi đâu nàng không để ý, chỉ cần ở bên cạnh Diệp Trùng thì nàng đã thỏa mãn rồi.
- Đi? Các người đi đâu? Trong mắt Tô San lộ ra chút cảnh giác.
Diệp Trùng không trả lời, hắn không có hứng nói nhảm, bước một cái liền xuất hiện bên cạnh Tô San. Tô San cả kinh, vừa muốn cử động, cạnh cổ liền mạnh mẽ bị đánh một cái. Đối với người đẹp, Diệp Trùng trước giờ không có thói quen nương tay, nhưng Diệp Trùng cũng không nặng tay, chỉ làm nàng hôn mê mười ngày. Thật ra đối với hắn mà nói, chỉ cần chút thời gian liền đủ rồi.
Ra dấu Nhuế Băng ở lại chỗ này, Diệp Trùng đi ra khỏi phòng, tìm lão già Phá Xa.
Rất mau hắn liền tìm thấy lão già Phá Xa. Lão già Phá Xa đang dựa chân tường ngáy, khóe miệng còn chảy ra nước dãi, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng. Không nói nhiều lời, Diệp Trùng nhấc lão chạy về chỗ mấy nàng Nhuế Băng đang ở.
Lão già Phá Xa đang ngủ ngon lành đột nhiên cảm thấy như cưỡi mây cưỡi gió, cả kinh múa may hai tay, trong chốc lát liền tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.
Đã tới phòng, Diệp Trùng thả lão già Phá Xa xuống. Đối với mộng đẹp bị phá của mình, lão già Phá Xa rất tức giận: “Tiểu tử, không có gì làm đi phá mộng đẹp của ta?”
- Chúng ta chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Diệp Trùng trả lời ngắn gọn.
- Rời khỏi? Lão già Phá Xa cả kinh: “Tiểu tử, ngươi không phải đùa lão già ta chứ? Rời khỏi? Ngươi tại sao đột nhiên nghĩ tới việc rời khỏi chứ? Còn nữa, chúng ta làm sao rời khỏi? Ài, vừa nhìn thì biết tiểu tử ngươi là kẻ không hiểu chuyện rồi, xảy ra loại việc thế này, cả hành tinh Chu Gian đều bị cách ly tuyệt đối. Trước khi bọn họ tìm thấy biện pháp ngăn chặn loại BD này, bọn họ căn bản sẽ không cho phép có người rời khỏi…” Lão già Phá Xa trách cứ nói.
Diệp Trùng lười giải thích, hắn trước giờ thuộc phái hành động.
Gật đầu với Nhuế Băng: “Đi thôi.” Nói xong liền tóm lấy lão già Phá Xa đi ra ngoài. Lão già Phá Xa bị Diệp Trùng xách cổ áo cố sức quát lớn: “Này, này, tiểu tử thúi, người đừng làm bậy a! Ngươi hoàn toàn không cách nào ra được. Bọn họ sẽ tiêu diệt tất cả tàu vũ trụ muốn bỏ chạy…” Diệp Trùng hoàn toàn không định để ý, chỉ kiểm tra ba con chip trong túi một cái, ba con chip này chính là thứ quan trọng nhất.
Tay Nhuế Băng ôm lấy eo của Griffiths, theo sau Diệp Trùng.
Lúc này chính là nửa đêm, gần như mọi người đều đang ngủ, hành động của Diệp Trùng và Nhuế Băng không dẫn tới sự chú ý của bất cứ người nào.
Bóng tối thăm thẳm, hai bóng người biến mất trong màn đêm.
Đi tới khu thông hành, nơi này vẫn không có tí thay đổi nào, tàu vũ trụ đó vẫn còn, điều này làm Diệp Trùng thở phào. Mở cửa khoang, Diệp Trùng không hề lập tức tiến vào, nghiêng tai lắng nghe một hồi rồi mới tiến vào tàu vũ trụ.
Mười ba người bị Diệp Trùng bắt lần trước vẫn trong hôn mê, không có ai tỉnh lại.
Nhìn con tàu vũ trụ rộng lớn, lão già Phá Xa kinh ngạc tới mức nói không ra lời. Griffiths đã ngừng khóc, vẻ mặt đần ra. Ngược lại Nhuế Băng khá bình tĩnh, Diệp tử vô luận làm ra việc gì, nàng có lẽ đều không quá kỳ quái.
Đóng cửa tàu xong, Diệp Trùng bắt đầu bận túi bụi. Việc đầu tiên hắn làm chính là mang tất cả máy móc thiết bị trên người mấy người này phá hư sạch, sau đó mới lay tỉnh mấy người này.
- Được rồi, các vị, ta nghĩ các người đều đã tỉnh rồi. Diệp Trùng bình tĩnh nói: “Các người chắc biết hoàn cảnh của mình rồi chứ.”
- Ngươi là ai? Tại sao tập kích chúng ta? Bảo tiêu cận thân của đứa trẻ đó trầm giọng hỏi.
Diệp Trùng nhìn sư sĩ bắn tỉa từng phục kích mình đó một cái, thần tình trên gương mặt đầy vết đao của hắn đơ ra, hai mắt trống rỗng, giống như không hề quan tâm hoàn cảnh của mình.
- Ta thiếu người điều khiển tàu vũ trụ. Diệp Trùng phi thường thành thật trả lời.
Mọi người đều đần mặt ra, thủ lĩnh bảo tiêu đó cười khổ nói: “Chính vì điều này?”
- Đúng. Diệp Trùng trả lời rất dứt khoát.
Trên mắt đứa trẻ không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại tò mò nhìn Diệp Trùng, hứng thú nói: “Ngươi rất lợi hại.” Đứa trẻ mở miệng rồi liếc nhìn mấy bảo tiêu đó, đám bảo tiêu ai nấy xấu hổ cúi thấp đầu, chỉ có sư sĩ bắn tỉa mặt đầy vết đao đó là không có phản ứng gì.
- Ngươi định đi đâu? Đứa trẻ ngước mặt, vô cùng hứng thú hỏi.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]