Chương trước
Chương sau
- Có lẽ tôi có thể giúp các người chế tạo vũ khí kim loại. Lời nói hờ hững của Diệp Trùng không khác gì thả một quả bom tấn trong căn phòng hơi yên tĩnh lúc này.

- Lời ngươi nói là thật chứ? Cho dù lão luyện như trưởng thôn Tang Đức cũng không sao giữ được bình tĩnh, trong cặp mắt thoáng qua sự thiết tha không gì so sánh được. Vũ khí kim loại có lẽ đối với người ở bên ngoài mà nói quả thật là bình thường vô cùng, nhưng ở chỗ này lại khó mà thấy được. Chỉ cần có vũ khí kim loại, thực lực của cả Tang gia thôn có thể có được một bước nhảy vọt về chất trong thời gian cực ngắn.

Trưởng thôn Tang Đức làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, vẫn luôn nghĩ cách tăng cường xác suất sinh tồn của người trong tộc. Biết sao được, có kỹ thuật của tiền nhân nhưng lại không ai có thể xem hiểu. Cơ hội ngàn năm khó gặp trước mắt này thế nào không làm lão Tang Đức tiến thoái lưỡng nan chứ?

Chẳng lẽ thật sự là trời cao thương xót? Mới cho một tộc họ Tang một hy vọng phục hưng? Lão Tang Đức lẩm bẩm tự nói, đôi tay bắt chéo, mặt đầy thành kính.

Còn hai người Tang Phổ và Tang Lăng thì đã hoàn toàn trố mắt ra, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Trùng, thế nào cũng nhìn không ra cái tên không nổi bật này lại nói ra lời kinh người như vậy.

Diệp Trùng sờ đường trôn ốc tinh vi trên cây mâu gỗ, giống như không nhìn thấy sự thất thố của ba người. Thật ra Diệp Trùng không hề có lòng tốt, sự đồng tình của hắn vẫn không có tràn trề tới mức độ này. Câu nói hắn nói ra này cũng đã trải qua một lượt suy nghĩ, sinh tồn của hắn hiện giờ có mối quan hệ trực tiếp với sự hưng vong của cả Tang gia thôn. Vì mình, hắn cũng cần phải tăng cường thực lực của Tang gia thôn.

Hơn nữa, Diệp Trùng còn có một tầng suy nghĩ khác, hắn nếu như muốn tìm thấy nguồn năng lượng mới, chỉ dựa vào sức của một mình hắn, chắc chắn là khá khó khăn. Nói tới hiểu biết đối với tinh thể ngụy dị này, còn có người hiểu rõ hơn người của Tang gia thôn sao?

Diệp Trùng còn nghĩ tới một vấn đề hắn tuyệt đối không cách nào xem nhẹ. Biển sương đỏ mẫn cảm như vậy đối với kim loại, xác suất Hoa hoa công tử thoát ra quả thật quá nhỏ. Nhưng trên Hoa hoa công tử đầy đủ thức ăn và nước, đủ cho ba người Trúc Linh, Liên Nguyệt, còn có tiểu Thạch đầu sống sót khá dài. Đối với Mục Thương, hắn không cần ăn uống, chỉ tiêu hao hết năng lượng mới sa vào ngủ say. Nhưng tin rằng tấm năng lượng trên Hoa hoa công tử đủ cho hắn sử dụng một khoảng thời gian cực dài, không có ai hiểu rõ trên Hoa hoa công tử rốt cuộc tồn trữ bao nhiêu tấm năng lượng hơn hắn.

Khả năng mấy người Mục Thương bị vây khốn trong biển sương đỏ khá lớn. Nếu như mình có thể chế tạo đủ toàn giáp quang cốt, không, không nhất định là quang giáp, chỉ cần phi hành khí toàn chế bằng xương có thể bay trong vũ trụ thì đủ rồi. Thực hiện tìm kiếm kiểu quét lưới trong cả biển sương đỏ, Diệp Trùng tin rằng, như vậy có thể làm cho xác suất tìm thấy Hoa hoa công tử tăng mạnh.

Vô luận thế nào, mình cũng không thể bỏ mặc Mục Thương không lo. Niềm tin này trong lòng Diệp Trùng vững chắc vô cùng. Hắn nhớ khi Tinh Diệu tới, vì cứu mình khỏi hành tinh rác, dưới xác suất thành công thấp như thế, Mục vẫn không chút do dự mang mình thực hiện bước nhảy không gian.

Mục Thương và mình, đã sớm không phải là mối quan hệ bình thường giữa sư sĩ và quang giáp, vì bọn họ, Diệp Trùng cho dù hy sinh tính mạng cũng tuyệt không có chút do dự. Cũng như vậy, Diệp Trùng cũng hiểu, nếu như mình gặp nguy hiểm, cho dù chỉ có xác suất một phần vạn có thể cứu được mình, Mục Thương cũng sẽ làm. Ngay cả tên Thương bình thường xem ra hi hi ha ha, không có chút đàng hoàng này cũng như vậy.

Đương nhiên, kế hoạch này muốn thực thi thì khá phiền phức, hơn nữa, nhiều khó khăn trong đó, Diệp Trùng cũng không tin rằng hắn nhất định có thể hoàn thành. Nhưng Diệp Trùng vẫn định làm. Làm rồi, có thể không thành công, nhưng nếu không làm, vậy thì hoàn toàn ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không có.

Diệp Trùng đã không phải là lần đầu tiên gặp loại lựa chọn nào, hắn rất rõ mình nên chọn cái gì.

Năm phút đã trôi qua, Diệp Trùng nhìn ba người dường như đã hoàn hồn lại, từ từ mở miệng: "Các người cũng đừng cao hứng quá sớm. Ta chưa hề thăm dò chỗ này, không biết rốt cuộc có khoáng thạch kim loại thích hợp hay không. Hơn nữa, ta có điều kiện."

Diệp Trùng hiện giờ muốn cảm ơn mấy lão già trong "Cực quang" đó, nếu như không phải bọn họ gầy dựng cho Diệp Trùng cơ sở vững chắc vô cùng, Diệp Trùng hoàn toàn không dám nói lời khoác lác này. Nơi này không có máy phân ly điều khiển bằng từ. Nơi này cũng không có máy tinh luyện kim loại, muốn ở trong hoàn cảnh nguyên thủy như vậy tinh luyện kim loại cần phải có hiểu biết sâu sắc với nguyên lý tinh luyện kim loại. Nhưng tất cả những thứ này, đều xây dựng trên cơ sở có thể tìm thấy quặng kim loại. Không có quặng kim loại, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn trăng trong nước.

Lão Tang Đức nghiêm túc nói: "Điều kiện gì, Diệp tử ngươi nói đi, chúng ta sẽ nghĩ mọi cách để làm được."

Biểu tình trên mặt Tang Lăng hỗn tạp sự coi thường, khinh bỉ, không ngờ tên này lại là một tên cơ hội thế này. Tang Phô tuy trong lòng cũng có chút không cho là đúng, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.

Diệp Trùng giống như không nhìn thấy sắc mặt của Tang Lăng, trên thực tế, hắn cũng thật sự không thấy. Trên đời này vốn dĩ không có bữa cơm trưa miễn phí, mình không có nghĩa vụ giúp đỡ bọn họ. Hơn nữa Diệp Trùng cũng không hề cảm thấy mình chiếm tiện nghi gì của đối phương.

Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Ta cần tộc họ Tang giúp ta làm ba chuyện, việc gì hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra, tới lúc sẽ cho các người biết." Diệp Trùng vốn chỉ muốn nói một chuyện, nhưng thần xui quỷ khiến, hắn đột nhiên không biết tại sao lại nghĩ tới Thương. Nếu như là tên này, không chừng sẽ sư tử mở to miệng. Cũng bởi vì thay đổi này, Diệp Trùng gần như biến một chuyện tới cửa miệng thành ba chuyện.

- Được. Lão Tang Đức không chút do dự, đồng ý vô cùng dứt khoát.

Diệp Trùng liếc nhìn trưởng thôn Tang Đức: "Các người nghĩ rõ rồi chứ, việc tôi cần mọi người làm rất nguy hiểm, hơn nữa cần dùng rất nhiều người."

Lão Tang Đức sâu sắc nhìn Diệp Trùng: "Một mạch họ Tang chờ đợi đã năm trăm năm, không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh, cho dù có nguy hiểm hơn, một mạch họ Tang cũng không thể để cho chút hy vọng này trôi qua trên tay."

Diệp Trùng không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ khen ngợi sự quyết đoán của ông già này.

Trong mắt Tang Phổ cũng lóe lên sự cuồng nhiệt. Diệp Trùng đương nhiên không biết bọn họ bất lực và phẫn hận như thế nào đối với cuộc sống ăn lông ở lỗ thế này, bây giờ có cơ hội như vậy, làm sao lại bỏ qua chứ?

- Được rồi, vậy giao dịch của chúng ta đã xong. Diệp Trùng bình tĩnh nói, giống như nói một việc không hề liên quan với mình vậy.

- Ngươi không sợ chúng ta hối hận sao? Tang Lăng nhìn thấy bộ dạng rắm thối này của Diệp Trùng, không khỏi buột miệng nói ra, lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng nàng liền không khỏi hối hận vô cùng.

Diệp Trùng không nói gì, nhưng cặp mắt lại bỗng nhiên lạnh lẽo, một luồng sát cơ lăng lệ thoáng qua. Nuốt lời? Nếu như bọn họ dám nuốt lời, Diệp Trùng sẽ làm cho bọn họ hối hận thật sự.

Diệp Trùng tuy không nói gì, nhưng nhiệt độ trong phòng lại đột ngột giảm xuống, hơi lạnh thấu xương giống như làm cho ba người ở trong mùa đông, luồng hơi lạnh này men theo cột sống của bọn họ từ từ lan lên trên. Trái tim ba người không khỏi cùng nhảy lên, mỗi một tộc nhân của họ Tang khi trưởng thành đều từng chiến đấu với vô số dã thú, đối với loại sát khí thế này, mẫn cảm vô cùng.

Nhưng bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp được sát khí đáng sợ thế này! Cho dù là mạnh như Tam nhãn cự chương ngư cũng không thể có sát khí lớn thế này a!

Loại sát khí trình độ này tuyệt không phải giết một người thì có thể bồi dưỡng ra được, tên này rốt cuộc đã giết qua bao nhiêu người? Tang Phổ không khỏi liếc nhìn trủy thủ trên tay, cảm giác lạnh lẽo của thanh trủy thủ này càng lúc càng làm trái tim của Tang Phổ sợ hãi.

Vốn dĩ cho rằng gặp được một thiên sứ, hóa ra thứ gặp phải lại là một sát thần!

Già thành tinh, vẻ mặt Tang Đức hơi biến đổi, trong lòng cười khổ, cũng không biết quyết định này của mình là đúng hay sai. Từ xưa tới nay, kẻ bán thân cho ma quỷ vẫn luôn không có kết cục tốt đẹp gì, cũng không biết quyết định này của mình rốt cuộc mang tới gì cho một mạch họ Tang?

Cho dù mười vạn người này có mạnh mẽ hơn, trước mặt quang giáp, không cần phải nghi ngờ, không có chút lực đề kháng nào, càng đừng nói tới loại quang giáp cao cấp như Hàm gia này. Đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật.

Lão Tang Đức trịnh trọng nói: "Một mạch họ Tang ta luôn luôn coi trọng lời hứa, việc đã đáp ứng tuyệt không hối hận. Ta lấy danh nghĩa tổ tiên họ Tang thề, ngày sau tiên sinh có gì sai khiến, tất cả tộc nhân của một mạch họ Tang tuyệt không có chút thoái thác, nếu vi phạm lời thề, một mạch họ Tang sẽ vĩnh viễn trầm luân."

Vẻ mặt Tang Phổ và Tang Lăng không khỏi đại biến. Trên mặt Tang Lăng không khỏi hiện lên vẻ hối hận vô bì, không ngờ mình nhất thời lỡ lời, lại làm cho tộc trưởng phát ra lời thề trước tổ tiên dòng tộc. Trong tộc họ Tang, lấy danh nghĩa tổ tiên thề là một việc cực kỳ trịnh trọng, nó đại biểu quyền uy lớn nhất và lời thề nặng nhất, bất cứ ai cũng không được hối hận.

Diệp Trùng đối với loại thề thốt này không hề có cảm giác, với hắn, thề thốt không hề đáng tin, thực lực mới là bảo đảm có sức mạnh nhất.

- Ừ, đừng gấp, đợi tôi thật sự vũ khí kim loại rồi hãy nói. Ngữ khí lúc có lúc không của Diệp Trùng làm Tang Lăng ở một bên hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhưng lúc này nàng đã không dám mở miệng nói bậy. Vừa rồi, chính là mình nói bậy, bức Tang Đức gia gia thề trước tổ tiên, trong lòng nàng hiện giờ hối hận tới mức muốn đập đầu chết đi.

- Tiên sinh cần người, mọi người họ Tang đều có thể điều phái. Lão trưởng thôn Tang Đức mở miệng, vẻ mặt tha thiết. Nếu như có người ở một bên, nếu như có thể học được kỹ thuật này, điều này này mới là buôn bán có lợi nhất. Lão Tang Đức cũng từ tiếng Diệp tử mới kêu được vài câu trở về tiếng xưng hô kính trọng tiên sinh này, nhưng Diệp Trùng đã lười chỉnh lại.

Diệp Trùng đột nhiên nhấc cây mâu gỗ đặt bên cạnh mình đó lên, hỏi: "Đường xoắn ốc trên này là ai thiết kế?" Diệp Trùng lúc đầu cho rằng loại đường xoắn trôn ốc này là thiên nhiên tạo ra, sau này cầm trên tay mới cảm giác được dấu vết con người điêu khắc.

Ba người không khỏi ngẩn ra, Tang Phổ mở miệng nói: "Đây là do Tang Phàm khắc, chẳng lẽ có chỗ nào không ổn?"

- Ừ, vậy thì để hắn tới làm phụ tá cho ta đi. Có thể tự mình mày mò ra thiết kế thế này, thật là một tên không tồi tí nào.

Tang Phổ có chút khó khăn nói: "Hắn hôm nay vừa bị thương, chắc vẫn phải nghỉ ngơi."

Thì ra là tên vừa bị thụ thương hôm nay đó, Diệp Trùng không để ý nói: "Vậy đợi hắn trị thương tốt rồi nói." Mình vẫn cần một khoảng thời gian để quen với cuộc sống nơi này.

Dùng một người họ Tang làm phụ tá, đây là kết quả Diệp Trùng suy nghĩ kỹ, đối với việc triển khai công việc sau này của hắn rất có ích. Rất nhiều việc không cần mình ra mặt, phụ tá này có thể hoàn thành rất tốt.

Không có Mục Thương, Diệp Trùng giống như đứa trẻ mất đi chỗ tựa, không thể không bắt đầu tự mình thử và mày mò độc lập.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.