Chương trước
Chương sau
Cặp mắt Diệp Trùng không nháy cái nào.

Hai bóng người trong màn hình trước mặt đang đánh nhau kịch liệt, động tác cực nhanh, rõ ràng là 2 người hôm đó! Diệp Trùng nhíu mày, không ngừng chiếu lại, tạm dừng đoạn phim ngắn ngủi này, có gắng khai thác từng chi tiết một trong đó, nghiền ngẫm, phân tích ý thức công thủ của họ lúc đó.

Nếu như để Mục làm, đương nhiên càng nhanh cũng như càng toàn diện, càng hợp lý, nhưng Diệp Trùng hiểu rõ thứ mà mình đã suy nghĩ ra có giá trị vượt xa kết luận lấy được từ Mục.

Hệ thống giám sát của căn phòng này đã bị Thương xâm nhập, hình ảnh Vacy nhìn thấy chẳng qua chỉ là một đoạn hình ảnh của Diệp Trùng do Thương chế ra, Thương đã bỏ ra không ít công sức ở phương diện này, hắn phải bảo đảm rằng đoạn hình ảnh này tuy rằng nhìn chung không thay đổi, nhưng mỗi giờ mỗi khắc phải có sự thay đổi nhỏ bé. Thí dụ vẻ mặt của Diệp Trùng, chủng loại sơ đồ thiết kế, v.v… cố gắng làm nó xem ra càng chân thật.

Mà mỗi lần Vacy tới phòng của Diệp Trùng, lại không phát hiện việc Diệp Trùng đang làm, toàn bộ đều nhờ vào thính lực nhạy cảm kinh người của Diệp Trùng. Vacy không phải là nhân viên chiến đấu, tiếng bước chân của nàng từ rất xa Diệp Trùng đã có thể nghe thấy. Mỗi lần Vacy tới phòng của Diệp Trùng, Diệp Trùng liền mở sơ đồ thiết kế đã chuẩn bị sẵn, sau đó làm ra dáng vẻ suy tư.

Suốt 13 ngày, Diệp Trùng không bước ra khỏi phòng 1 bước, còn sơ đồ thiết kế trước mặt Diệp Trùng mà Vacy nhìn thấy đã thay đổi 3 lần.

Kỷ xảo cận chiến của Diệp Trùng chủ yếu là một số yếu lĩnh cận chiến cơ bản thô thiển học được ở Hắc giác, không hề có 1 bộ lý luận hoàn chỉnh để dựa vào. Hình ảnh 2 người chiến đấu bị Diệp Trùng chia cắt thành vô số chi tiết, Diệp Trùng muốn từ trong đó mà tìm ra quy luật. Không còn gì phải nghi ngờ, kỹ xảo của 2 người đã đạt đến 1 trình độ khá cao, đến nỗi Diệp Trùng tin rằng, chỉ nói tới kỹ xảo, 2 người bọn họ so với sư sĩ bình thường của Hắc giác chênh lệch chẳng bao nhiêu.

Chẳng qua, rõ ràng là quy luật không hề dễ dàng như vậy bị phát hiện, Diệp Trùng đành phải mô phỏng 1 số tư thế cận chiến của 2 người trước, bởi vì hắn phát hiện những tư thế cận chiến này hoặc là dễ phát lực, hoặc là có tính bất ngờ, hoặc là làm cho sức mạnh của mình được phóng đại tới 1 trình độ nhất định, vô cùng khoa học!

Đối với việc 2 người bị 2 thuật thừa sĩ dễ dàng chế ngự như vậy, Diệp Trùng kinh ngạc không ít. Theo hắn thấy, trình độ chiến đấu của 2 người này chắc không sai lệch mấy với trình độ chuẩn sư sĩ của Hắc giác, Hắc giác luôn vĩnh viễn ở trên Tông sở. Hai cao thủ cận chiến thực lực chuẩn sư sĩ của Hắc giác lại bị 2 thuật thừa sĩ mặt đối mặt đánh bất tỉnh, điều này làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng quái dị.

Diệp Trùng hỏi Thương vấn đề này.

Thương không chút suy nghĩ trả lời: “Điều này rất bình thường, hoàn toàn phù hợp tình hình lúc đó. Diệp tử, người nghĩ xem, 2 tên đó đánh lén, với lại 2 tên vô lại lúc đó vẫn đang giao chiến. Chậc chậc, Diệp tử, nếu như 1 người trước mặt có thực lực tương đương ngươi, với lại còn đang thí mạng với ngươi, ngươi nói xem, ngươi còn tinh thần lo tới người khác không?”

Diệp Trùng lắc đầu.

- Thì vậy đó, 2 tên vô lại này vừa nhìn thì biết là kỳ phùng địch thủ, 2 người đánh đến hăng say, kết quả bị người ám toán, đây rất bình thường mà! Ngươi lại nghĩ xem, bản lĩnh của thuật thừa sĩ trông nhà là cái gì? Ừm, à, cái này, cái này ta cũng không rõ lắm, chẳng qua chắc là loại có năng lực biết trước đại loại thế. Chậc chậc, Diệp tử, đây là năng lực tuyệt vời để đánh lén, ám toán người khác a, ngươi xem hôm đó, sự nắm bắt thời cơ đó, chậc chậc, quả thật là tuyệt vời vô cùng! Thương huyên thuyên liếng thoắng, tâm tình hưng phấn một hồi, bỗng thay đổi ngữ điệu: “Nếu như 1 đối 1, hắc hắc, vậy ai thắng ai bại thật khó nói rồi!”

Quả thật có đạo lý! Diệp Trùng phân tích tỉ mỉ lời của Thương, trong lòng thư thái hơn.

Thương thấy Diệp Trùng hình như có hứng thú nói chuyện với mình, vội vàng lôi đề tài mình cảm thấy hứng thú nhất ra: “Diệp tử, ngươi cảm thấy Tây Tây nhi thế nào?”

- Tây Tây nhi? Là ai? Diệp Trùng hình như trước giờ chưa từng nghe nói qua người tên là Tây Tây nhi.

(Chú thích: Tên của Vacy là 维茜: Duy Tây, trong đó chữ 茜, đọc là xi, âm Hán Việt là Tây, dùng để dịch âm tên phụ nữ nước ngoài. Giống như 1 tên khác của Lưu Diệc Phi là Lưu Tây Mỹ Tử, coi thêm thông tin ở đây (http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C6%B0u_Di%E1%BB%87c_Phi): ).

- Xì, người quả nhiên là ngốc a, đây đương nhiên là cách gọi âu yếm của Vacy đáng yêu của chúng ta rồi! Ngữ khí say mê của Thương làm cho lông tóc toàn thân Diệp Trùng bỗng nhiên dựng đứng lên.

- Rất không tốt! Vì để đả kích triệt để loại ngữ khí này của Thương, Diệp Trùng sử dụng ngữ khí khá khẳng định.

- Rất không tốt? Xì, ta quên ngươi là dã thú! Hỏi ngươi vấn đề này đích xác là chẳng khác nào hỏi đường người mù. Người trong lòng tiểu Diệp tử của chúng ta thích là người phụ nữ bạo lực áo trắng đó! Hắc hắc, nụ hôn đầy phong tình đó, hử, không đúng, phải gọi là liếm, làm tiểu Diệp tử của chúng ta lần đầu nếm trải chân tình của nhân gian, hắc hắc, chẳng qua, 1 cước đó quả thật là độc a… Thương cười càng lúc càng dâm đãng.

Diệp Trùng hiểu lúc này nếu như tranh biện với Thương, vậy chỉ làm cho kẻ trước giờ nhàm chán như Thương hứng thú dâng cao, cho nên hắn rất lý trí lựa chọn thái độ không thèm đếm xỉa.

Nhưng trong đầu Diệp Trùng lại không tự chủ được thoáng qua bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết đó, song gương mặt lẫm liệt bất khả xâm phạm đó lại cảm giác như càng lúc càng mơ hồ, chỉ có bộ đồ luyện công màu trắng đó càng lúc càng rõ ràng trong đầu Diệp Trùng.

- Ài, mình đang nghĩ gì thế này, đều là tên đáng chết Thương, vẫn là Mục làm cho người ta nhớ mong a! Ừ, tính ra thì hình như thời gian của Mục sắp tới rồi, hiện giờ Mục nhất định vẫn ở dưới phân tích đoạn hình ảnh đó!

Lời của Thương, 1 câu Diệp Trùng cũng không nghe lọt, tư tưởng lúc này đây vô cớ bay bổng, phiêu bạt từ nơi này tới nơi khác, chiến đấu hết trận này tới trận khác, quen 1 người rồi lại 1 người, như ánh sáng trên mặt nước thoáng hiện trong đầu hắn, giống như cảnh trong mơ, nhất thời, hắn lại có chút si mê.

Cuối cùng, vào ngày thứ 6 trong hành trình, trong tình huống Thương quyến luyến không nỡ rời, Mục đã tới. Lỗ tai của Diệp Trùng cuối cùng cũng thanh tịnh rồi! Mục vừa tới, liền mang kết quả phân tích của mình ra thảo luận với Diệp Trùng. Diệp Trùng cũng lấy kết quả suy nghĩ của mình ra, 2 bên kiểm chứng, thảo luận.

Trong hành trình 7 ngày tiếp theo, Diệp Trùng thu hoạch được rất lớn! Kết quả phân tích của Mục chiếm tuyệt đại bộ phận công lao trong đó, trong kho tư liệu của Thương có một lượng lớn tư liệu về mặt chiến đấu và vận động học, điều này làm phân tích của hắn về mặt hợp lý không cần phải nghi ngờ. Không giống với phân tích số liệu điển hình, suy nghĩ của Diệp Trùng tuy rằng có rất nhiều chỗ không toàn diện, thậm chí không chính xác, nhưng vẫn có không ít kiến giải độc đáo. Nếu như có 1 vị đại sư cận chiến ở đây, nhất định sẽ khen ngợi linh tính của Diệp Trùng! Chẳng qua Diệp Trùng không có khái niệm này, hắn chỉ là có 1 loại cảm giác mơ hồ rằng nếu như như vậy có thể sẽ tốt hơn. Còn Mục, lại chỉ chú trọng kết quả phân tích.

Chẳng qua, những thứ này vẫn chỉ là trên lý luận, hiểu và dùng là 2 việc, không có trải qua huấn luyện, căn bản không cách nào làm cơ thể nhớ mấy động tác này, khi đối chiến rất dễ làm sai động tác, như vậy không chỉ làm uy lực giảm mạnh, mà sẽ còn tạo cơ hội cho kẻ địch lợi dụng. Xem ra, mình lại có thêm 1 môn huấn luyện rồi! Cũng may Diệp Trùng trước giờ không ghét có quá nhiều môn huấn luyện.

Hừ, chỉ đáng tiếc thời gian và địa điểm đều không cho phép mình thực hiện mục huấn luyện này.

Vacy nhìn Diệp Trùng trong máy theo dõi, người này trước giờ lại không ra khỏi phòng, ngay cả ăn cơm cũng để mình mang tới, xem thế nào, đây cũng là 1 người có lòng say mê nghiên cứu khoa học, chắc là không có nguy hiểm gì mới đúng, nhưng mình tại sao vẫn cảm thấy không đúng chứ? Vacy nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp khẽ lộ ra vài phần suy tư.

Tàu Nasdaq cuối cùng cũng dừng lại, đây cũng có nghĩa là thời khắc nhìn thấy tiết mục thật sự lập tức sẽ tới ngay! Nói thật, đoạn thời gian này, Diệp Trùng thậm chí có nghĩ qua sẽ cướp con tàu Nasdaq này, dựa vào năng lực của Thủ hộ và Mục, Diệp Trùng tin rằng xác xuất thành công cướp tàu khá lớn. Nhưng nghĩ tới cho dù cướp được tàu Nasdaq, cũng không thể nào bay ra khỏi Quỹ hình khuyên. Không có bản đồ sao của Quỹ hình khuyên, ngay cả mình đang ở đâu cũng không biết, vậy không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, muốn chạy ra khỏi Quỹ hình khuyên, đó là si tâm vọng tưởng.

Ngày thứ 13, con tàu cuối cùng tới nơi.

Dưới sự hướng dẫn của Vacy, Diệp Trùng xuống tàu.

Vừa xuống tàu, 1 chân Diệp Trùng vừa bước khỏi cửa tàu, ánh mắt nhịn được quét nhìn bên ngoài, đột nhiên, giống như bị điện giật, lập tức đứng ngây tại chỗ, ánh mắt ngơ ngẩn!

Trời! Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy?

Thứ xuất hiện trước mặt hắn là 1 thành phố như mộng ảo!

Nhìn ra xa, đường nét của thành phố này lại giống như mô hình đặt trước mặt Diệp Trùng, hắn thậm chí có 1 loại cảm giác không chân thật. Đủ loại kiến trúc kỳ hình dị trạng dưới sự chiếu sáng của ánh sáng nhân tạo đủ màu sắc tỏa ra vẻ rực rỡ lóa mắt, làm người ta không nhịn được thốt lên ngạc nhiên. Những kiến trúc này cực kỳ hùng vĩ, có cái giống như tổ ong khổng lồ, có cái giống tháp cao, hình dáng tuy rằng khác biệt, nhưng có 1 điểm chung, đó chính là cực cao. Tòa nhà chính 800 tầng của học viện Lam Hải ở chỗ này căn bản là vô cùng bình thường. Không giống phong cách tự nhiên, tươi mát Diệp Trùng thấy ở những địa phương khác ở Quỹ hình khuyên, tất cả kiến trúc ở chỗ này không cái nào không có phong cách kim loại đầy cảm giác hiện đại. Phong cách phổ biến nhất cũng là thường thấy nhất ở 5 thiên hà lớn tràn ngập ở mỗi một tấc ở chỗ này.

Diệp Trùng không nhìn thấy bầu trời, phía trên đầu là trần nhà bằng kim loại màu xanh nhạt vô cùng vô tận, một mực kéo dài ra xa. Trên trần có vô số ánh đèn chiếu sáng nhân tạo, nơi này không có chút cảm giác tối tăm nào, như là ban ngày.

Trên không, vô số quang giáp ầm ầm bay qua, đông nghịt như bầy ong bay qua lại, trên mặt đất để lại vô số bóng mờ không rõ ràng.

Diệp Trùng ngửi thấy chút mùi vị bùn đất, đây là dưới lòng đất ư? Trong lòng Diệp Trùng suy nghĩ mông lung, sự kinh hãi trong lòng như dời sông lấp biển, trình độ khoa học của Tông sở rốt cuộc đạt tới trình độ thế nào rồi?

Đỗ sau lưng chính là tàu Nasdaq, Nasdaq là 1 một tàu vũ trụ cỡ lớn, là một vật khổng lồ đúng như tên gọi. Song ở chỗ này rõ ràng là vô cùng nhỏ bé, Diệp Trùng vốn tỉ mỉ phát hiện tàu vũ trụ kích cỡ như Nasdaq dừng ở chỗ này nhiều không kể xiết. Thậm chí còn có rất nhiều tàu vũ trụ còn lớn hơn Nasdaq nhiều. Vô số quang giáp công trình bận bịu ở chỗ này, ngăn nắp có trật tự.

Vị trí của mình chắc là căn cứ bến đỗ của thành phố này, Diệp Trùng thậm chí còn ác ý nghĩ , nếu như mình ở chỗ này hủy đi 1 tàu vũ trụ, không biết có dẫn tới phát nổ dây chuyền.

- Hoan nghênh tới Cửu khai bất dạ thành! Trong giọng nói ôn nhu, ngọt ngào của Vacy ngấm ngầm lộ ra chút kiêu ngạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.