Chương trước
Chương sau
Diệp Trùng ngồi đối diện với cái bàn bác sĩ Lộ, trên bàn có 1 cái dùi kim loại màu bạc to cỡ ngón tay cái, ở giữa có 1 cái lỗ nhỏ, khảm trên mặt bàn do nguyên liệu tổng hợp chế thành, trên không của cái lỗ, trôi nổi vô số tia sáng mấp mô đủ màu sắc mà người bên cạnh thấy không theo quy luật nào, đan xen lẫn nhau, giống như từng con sâu ánh sáng 5 màu thon dài, không ngừng ở trên không của cái lỗ nhỏ vui vẻ đuổi theo nhau.

Lông mày của bác sĩ Lộ nhíu chặt lại thành một, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm những tia sáng đủ màu này, không hề nháy mắt. Càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt, sau đó lại tiếp tục cúi đầu trầm tư. Những cái tia sáng này chính là tin tức phản hồi cuối cùng có được sau khi Diệp Trùng trải qua rất nhiều kiểm tra, cũng chính là chỗ dựa để bác sĩ Lộ phán đoán.

Diệp Trùng cũng không quấy rầy hắn, biết hắn nhất định là đang gặp phải vấn đề khó. Chẳng qua, đối với mấy thứ này, Diệp Trùng là kẻ ngoài ngành, tự biết không giúp được gì, liền tán dóc với Mục.

Hơn mười mấy phút, bác sĩ Lộ thở nhẹ ra một tiếng, Diệp Trùng đang tán dóc với Mục cũng hồi thần lại.

Vẻ mặt Diệp Trùng bình tĩnh nhìn bác sĩ Lộ, trong lòng lại có chút thấp thỏm, sự đau khổ do loại quái bệnh này mang lại cho bản thân, với loại người kiên cường như hắn, có lúc cũng nảy sinh ý nghĩ đáng sợ tự kết thúc cuộc đời mình!

Bác sĩ Lộ sắc mặt nghiêm túc nói: “Được rồi, giờ chúng ta thảo luận vấn đề của ngươi một chút!”

Diệp Trùng khẽ gật đầu, vẻ mặt lại nhìn không ra chút dáng vẻ vội vã nào: “Ừ, mời nói!” Loại dáng vẻ thờ ơ này, bác sĩ Lộ chỉ thấy qua trên người những người tự biết mình mang theo tuyệt chứng, triệt để không cứu được. Chẳng qua y học hiện nay phát triển như vậy, cái gọi là tuyệt chứng đã cực kỳ hiếm thấy, bác sĩ Lộ nhiều năm như vậy cũng chỉ ngẫu nhiên gặp vài trường hợp, cho nên loại thờ ơ trên người người này làm hắn có ấn tượng rất sâu sắc.

- Đương nhiên, đây chỉ là kiểm tra sơ bộ, những cái tia sáng mấp mô này cũng chỉ có thể dùng để tham khảo, mà không phải là kết luận cuối cùng! Với lại vẫn còn phải tham khảo tình huống yêu cầu cụ thể của ngươi. Tác phong của bác sĩ Lộ vô cùng cẩn thận.

- Hiểu rõ! Diệp Trùng gật đầu nói.

Vẻ mặt của bác sĩ Lộ có chút không khẳng định, ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Tình hình của ngươi có chút đặc biệt!”

- Hử?

- Từ biểu đồ mà xét, toàn thân của ngươi đều cực kỳ khỏe mạnh, thậm chí rất nhiều chỉ số còn gấp mấy lần, mười mấy lần người bình thường. Ví dụ, lực bạo phát của cơ bắp ngươi, tính dẻo dai của da thịt, cơ bắp toàn thân. Có thể nói, ngươi hoàn toàn là một siêu nhân! Đây cũng là một trong những điểm ta cảm thấy kỳ quái, rất nhiều tố chất của cơ thể ngươi đều vượt xa giới hạn có thể đạt tới của con người mà cơ quan chính quyền công bố hiện nay. Chỉ đáng tiếc, ta không phải là chuyên gia về phương diện này. Nếu không nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Bác sĩ Lộ cười nói.

Diệp Trùng lộ ra vẻ lắng nghe.

- Rất nhiều nơi trên biểu đồ của ngươi đều có sự khác biệt rất lớn với người bình thường, cho nên đưa ra phán đoán cực kỳ khó khăn! Ta chỉ có thể đưa ra phán đoán dựa trên kinh nghiệm của mình. Tuy rằng rất nhiều nơi khác thường, nhưng thứ hấp dẫn sự chú ý của ta lại là đường cong Tư Mã của ngươi khu vực từ 1 tới 4 vô cùng kỳ quái. Cá nhân ta cho rằng, đây rất có thể là nguyên nhân làm ngươi cảm thấy thân thể không tốt! Đương nhiên, đây cũng chỉ là một loại khả năng, phải biết rằng, thân thể con người cực kỳ phức tạp, một số biến hóa cực nhỏ đều có khả năng dẫn tới sự khác thường của những đường ánh sáng này. Càng huống chi sự khác thường của thân thể ngươi quả thật là có quá nhiều.

- Đường cong Tư Mã? Thuật ngữ chuyên nghiệp này, Diệp Trùng chưa từng được biết.

- Ừ, đường cong Tư Mã muốn giải thích thì vô cùng phức tạp. Bất quá nó chủ yếu là có liên quan đến hệ bài tiết và hooc-môn trong cơ thể con người. Từ đường cong này mà xét, ngươi có thể là đã dùng loại hooc-môn nào đó để dẫn tới phản ứng không tốt. Là một bác sĩ mà nói, sử dụng loại từ “có thể” này quả thật là không đủ nghiêm cẩn, nhưng hiện giờ ta lại tìm không ra từ ngữ nào thích hợp hơn. Vẻ mặt bác sĩ Lộ có chút xấu hổ.

- Hooc-môn? Trong lòng Diệp Trùng khẽ động.

- Hừ, tuy rằng không biết vấn đề chỗ khác, nhưng ta dám khẳng định, ngươi nhất định đã dùng qua hooc-môn hoặc loại vật phẩm hoóc-môn. Lập tức liền giải thích: “Phải biết rằng, đây dù sao cũng là lĩnh vực ta nghiên cứu sâu nhất, mà sư phụ của ta là người có uy tín nhất trong lĩnh vực này!”

- Có khả năng! Diệp Trùng nghĩ tới chất lỏng màu bạc từng sử dụng qua ở Hắc giác, sau đó cẩn thận kể lại các loại đặc trưng của chất lỏng màu bạc. Còn có cảm giác sau khi mình sử dụng, cùng với các loại trạng thái khi mình phát bệnh. Bác sĩ Lộ vừa cẩn thận nghe, vừa liên tục hỏi một số vấn đề.

Bác sĩ Lộ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là lộ ra dáng vẻ xin lỗi: “Tiên sinh, điều ta có thể khẳng định là, những trạng thái không tốt này của thân thể ngươi nhất định là có liên quan đến chất lỏng màu bạc mà ngươi nói. Nhưng ta trước giờ chưa từng nghe nói hooc-môn có thể ngăn cản được sóng não của con người. Bây giờ, đối với việc chất lỏng màu bạc có phải là một loại hooc-môn, ta cũng có chút không xác định. Với lại, tình trạng của thân thể ngươi quá phức tạp, đã vượt ra ngoài phạm vi năng lực của ta. Nhưng, ta có thể tiến cử sư phụ của ta với ngươi, ta tin rằng có lẽ sư phụ của ta có thể hiểu được tình trạng thật sự của thân thể ngươi.”

- Sư phụ ngươi?

- Ừ! Vẻ mặt bác sĩ Lộ lộ ra vẻ tông sùng: “Sư phụ của ta họ Vương, trong lĩnh vực này, ông là một trong những người có uy tín nhất. Với lại, sư phụ ở những môn học khác về cơ thể người cũng có thành tựu vô cùng thâm hậu, ta nghĩ, điểm này có tác dụng hỗ trợ rất lớn cho bệnh tình của ngươi.”

- Ừ, vậy ta phải làm sao để tìm sư phụ ngươi?

- Ừ! Ta đã nhiều năm không gặp sư phụ của ta rồi, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông chắc vẫn ở tại tổng hội y học của hành tinh Sí Phong, ngươi có thể tới đó tìm. Sư phụ ta tên là Vương Vi Hành, cực kỳ nổi tiếng. Ngươi chỉ cần lên mạng mô phỏng thì chắc rất dễ tìm thấy. Chẳng qua, tiền đề là ngươi có thể thông qua kiểm tra ít nhất là cấp 5 của Tông sở thì mới có thể rời khỏi Quỹ hình khuyên. Theo ta được biết, trong Quỹ hình khuyên không hề có chuyên gia về phương diện này. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có vài cao thủ ẩn thế tồn tại! Bác sĩ Lộ nói, nhưng ngữ khí của hắn rõ ràng không cho rằng Quỹ hình khuyên có sự tồn tại của loại cao thủ ẩn thế này.

- Kiểm tra của Tông sở? Kiểm tra cấp 5? Diệp Trùng vẫn là lần đầu nghe nói.

Bác sĩ Lộ kinh ngạc nhìn Diệp Trùng: “Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi không biết?”

- Ừ, ta vừa tới đây không lâu!

- Vậy cũng khó trách! Bác sĩ Lộ đột nhiên tỉnh ngộ, liền lập tức giải thích nói: “Muốn rời khỏi Quỹ hình khuyên, bắt buộc phải có tàu vũ trụ đưa đi, nhưng tất cả tàu vũ trụ đều bị Tông sở Thuật thừa sư thao túng. Đối với những người muốn rời khỏi Quỹ hình khuyên, Tông sở ra quy định, chỉ cần có thể thông qua kiểm tra cấp 5 của Tông sở, Tông sở sẽ phái tàu vũ trụ đưa người qua được kiểm tra rời khỏi Quỹ hình khuyên, trở về 5 thiên hà lớn.”

- Ừ! Diệp Trùng có chút hiểu, lại hỏi: “Vậy kiểm tra là về mặt nào?”

- Ngươi mạnh nhất mặt nào thì kiểm tra cái đó, nhưng hình như không nhiều người có thể qua được, mỗi năm chỉ có lác đác vài người. Cho dù ta cũng chưa từng thấy qua! Bác sĩ Lộ nói.

- Ừ, thì ra là vậy, vậy thì tạm biệt! Diệp Trùng nói xong liền quay đầu rời đi.

- Ừ, tạm biệt! Bác sĩ Lộ ngẩn người, rồi vội vàng trả lời. Nhìn bóng lưng cô độc của Diệp Trùng, bác sĩ Lộ đột nhiên nhớ rằng tên trước mặt là một ma vương giết người không hơn không kém, trong lòng lập tức nhấp nhỏm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bất quá nhìn Diệp Trùng càng đi càng xa, hình như không hề có ý quay đầu lại, bác sĩ Lộ không khỏi thở dài một hơi, thầm chúc mình không có chọc giận sát thần này.

- Mục, ngươi cảm thấy hắn nói có đúng không? Diệp Trùng hỏi.

- Ta không đủ thông tin về phương diện này, căn bản là không cách nào đưa ra phán đoán. Bất quá hắn không hề nói khoác, đây là điểu có thể khẳng định! Mục nói.

- Không có nói khoác? Diệp Trùng tò mò hỏi: "Ngươi làm thế nào mà phán đoán rằng hắn không có nói khoác?"

- Theo tư liệu thu thập được về mặt tâm lý học, nếu như 1 người nói khoác, vậy thì nhịp tim, tốc độ máu, cường độ sóng não sẽ có sự thay đổi rõ ràng. Còn hắn vừa rồi vẫn luôn vô cùng bình thường. Đây chính là căn cứ ta phán đoán hắn không có nói khoác! Mục không nhanh không chậm giải thích.

- Loại phương pháp này có thể dựa vào ư? Diệp Trùng có chút nghi ngờ.

- Nếu như tư liệu Thương thu thập được không sai! Mục tiếp tục bổ sung: "Đương nhiên, trải qua huấn luyện nhất định, có thể làm cho mấy đặc trưng này giảm xuống, nhưng căn bản không thể triệt để xóa bỏ được. Luận điểm này trong lĩnh vực tâm lý học được công nhận vô cùng rộng rãi, độ tin cậy khá cao."

- Ừ, nếu như là chính xác, phương pháp phán đoán này vẫn rất có ích! Diệp Trùng như có suy nghĩ gì, lập tức cười nói: "Không ngờ lại thu thập được tư liệu có ích thế này, thật là không ngờ đó nha!"

- Lời vừa rồi của ngươi, Thương đang ở dưới thực hiện phản bác, có hứng thú nghe không? Thấy Mục đối với lời của Thương ở dưới vô cùng có hứng thú, lại dùng ngữ khí nhân tính hóa rất ít thấy.

Vừa nghĩ tới Thương thao thao bất tuyệt, Diệp Trùng lập tức to cả đầu ra, xin tha nói: "Cái đó thì xin đi! Cái này tuyệt đối có xác suất rất cao sẽ làm kích thích quái bệnh của ta, ta không muốn té ở chỗ này!"

- Diệp tử, ngươi quên trả tiền rồi! Mục nhắc nhở Diệp Trùng.

- Úi, trả tiền, đây thật là vấn đề làm người ta đau đầu! Ngươi có đề nghị nào hay không?

- Không có! Mục trả lời nhanh gọn, dứt khoát.

- Vậy thì thôi! Diệp Trùng không thèm để ý nhún nhún vai, vẫn không quay đầu đi ra cửa. Vốn ở hành tinh Lam Hải, cuộc sống yên bình, Diệp Trùng cũng cố gắng làm cho mình phát triển thói quen của người bình thường, nhưng về sau chiến đấu liên tục, Diệp Trùng phát hiện thực lực mới là điều kiện quan trọng nhất bảo đảm sinh tồn. Còn cái gọi là thói quen xã hội, căn bản là không có chút giúp đỡ nào cho hắn. Sau khi tới Quỹ hình khuyên, phân tranh vô trật tự, vì sinh tồn mà chiến đấu, hắn lại giống như trở về hành tinh rác, chẳng qua là lần này đối thủ của hắn không phải là sinh vật biến dị, mà là con người giống như hắn.

Những thứ gọi là thói quen xã hội này, trong lòng Diệp Trùng, vốn dĩ đã là vô cùng nông cạn, bây giờ đã sớm bị hắn quẳng sang một bên.

Gọi Ngư ra, Diệp Trùng chui vào buồng lái. Cửa quá nhỏ, Diệp Trùng liền bay về phía cái lỗ to tạo ra lúc đi vào.

Vừa ra khỏi lỗ, đột nhiên xảy ra biến cố!

Bỗng nhiên, trước mắt đột ngột sáng lên vô số tia sáng trắng, Diệp Trùng không kịp phản ứng, trước mắt trong chớp mắt chói lóa lên, lập tức mắt như bị mù!

Không hay!

Binh, vang lên một tiếng lớn, Diệp Trùng liền cảm thấy giống như đằng vân giá vũ vậy!

Loại cảm giác này, Diệp Trùng vô cùng quen thuộc, đây tuyệt đối là Ngư bị bắn trúng rồi, do bị bắn trúng nên bị thổi bay đi không biết theo hướng nào!

Mình bị phục kích rồi! Diệp Trùng cuối cùng cũng hiểu ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.