Chương trước
Chương sau
Bi thép lớn bằng ngón tay cái phát ra tiếng rít chói tai, cực kỳ dọa người.

Bụp bụp 2 tiếng, 2 viên bi thép khảm sâu vào trong cửa phòng, xuyên sâu vào trong cánh cửa làm bằng sợi cacbon-nitro dày 10 cm, cánh cửa gần như bị xuyên thủng, chỉ thiếu 2 cm. Viên bi thép còn lại xuyên qua khe cửa hơi mở, đánh trúng bức tường đối diện của hành lang, cũng giống như vậy mà khảm sâu lên tường.

Sắc mặt Vương Vi Kì không còn chút máu, trắng bệch như một tờ giấy!

Viên bi thép xuyên qua khe cửa đó cách đầu mũi của nàng không tới 1 cm, luồng không khí mạnh mẽ do bi thép mang lại thậm chí làm nàng cảm thấy đầu mũi đau rát, nếu như lúc này nàng có gương, nàng nhất định sẽ phát hiện đầu mũi của mình bị không khí sắc bén rạch một vệt cực nhỏ, một giọt máu đang từ từ rỉ ra ngoài!

Nàng chưa từng có cảm giác gần cái chết như vậy, sức mạnh to lớn của bi thép vậy mà có thể khảm sâu vào bức tường, cái này nếu đánh lên người mình, e rằng… e rằng…, nàng không kiềm được không rét mà run, một sự hoảng sợ mãnh liệt trong nháy mắt nuốt chửng trọn vẹn tâm linh của nàng, một tiếng hét chói tai vang lên, Vương Vi Kì bưng mặt bỏ chạy, nàng bây giờ chỉ có một suy nghĩ, chính là phải cách xa căn phòng ma quỷ này!

Diệp Trùng vừa chuẩn bị ra tay tiếp, nghe thấy tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng bước chân chạy trối chết của đối phương.

Mục từ trong đầu của Diệp Trùng nhảy ra, tấm tắc nói: “Diệp tử, ngươi vậy mà cũng không thương hương tiếc ngọc a!”

Diệp Trùng ngớ ngẩn hỏi: “Cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc!”

Giọng nói Mục giống như đã biết ngươi thế nào cũng nói như thế: “Trên thế giới, à, những nơi ngoài hành tinh rác ra, phụ nữ được cho rằng phải được yêu thương và nuông chìu, cho nên phần lớn mọi người đều không muốn ra tay với phụ nữ, thậm chí có người chưa từng ra tay với phụ nữ!”

Diệp Trùng kỳ quái hỏi: “Tại sao? Chính là vì bọn họ là phụ nữ ư?”

Mục suy nghĩ một chút, mới đồng ý nói: “Hình như là vậy đó!”

Diệp Trùng không cho là đúng nói: “Thật là một quy luật kỳ quái! Mà kỳ quái nhất là Mục, ngươi vậy mà cũng đưa ra một quy luật kỳ quái như vậy!”

Mục giống như là bị cái gì đó chẹn họng.

Diệp Trùng đắc ý nói: “Phản ứng vừa rồi của ta không tồi chứ!”

Mục khinh thường nói: “Sức mạnh quá yếu, vậy mà ngay cả cửa cũng không xuyên thủng, nếu như có thể xuyên thủng, vậy mới có thể tạo uy hiếp với kẻ địch! Hơn nữa, người nhỏm dậy quá chậm, sức mạnh tính ra cũng không chuẩn, nếu như ngươi lại bắn thêm 2 viên, có thể trúng vị trí của 2 viên ban đầu, thì có thể xuyên thủng, vậy nàng ta không chết cũng trọng thương!”

Diệp Trùng gật đầu đồng ý: “Không sai, không sai, ta vẫn có thể làm thế…” Hai người bắt đầu thảo luận một cách sôi nổi!

Ước chừng cũng sắp tới giờ ăn cơm, hai người mới ngừng cái đề tài làm người ta cảm thấy hứng thú này.

Diệp Trùng đứng dậy, khoác thêm áo gió, đi ra khỏi phòng.

Sau khi đi vào đại sảnh, quả nhiên sắp ăn cơm, đây là việc Diệp Trùng cảm thấy hứng thú nhất ngoài đề tài vừa rồi.

Diệp Trùng đang chuẩn bị đi về phía bàn ăn, đột nhiên Vạn Tử Thanh bưng một ly vani nóng hầm hập đi về phía Diệp Trùng, mắt thấy sắp sửa đụng phải Diệp Trùng. Diệp Trùng bước 1 bước sang bên cạnh, tránh ra, trong mắt Vạn Tử Thanh lóe lên một tia xảo quyệt, miệng giả bộ la hoảng lên, cổ tay khẽ rung lên, nước vani nóng hổi tạt về phía Diệp Trùng.

Diệp Trùng lạnh lùng nhìn biểu diễn đáng cười của Vạn Tử Thanh, địch ý của đối phương đối với mình lộ ra không còn nghi ngờ gì, điều làm Diệp Trùng không hiểu nhất là đối phương tại sao lại dùng cách không có chút lực sát thương này? Chút nước vani này cho dù tạt lên người mình cũng không gây ra chút tổn thương nào. Chẳng lẽ bên trong có chứa chất độc có tính ăn mòn cao?

Nhưng không hiểu thì không hiểu, đã xác định địch ý của đối phương, Diệp Trùng sẽ không có chút do dự nào.

Mũi chân khẽ điểm, Diệp Trùng giống như quỷ mị chuyển sang bên cạnh Vạn Tử Thanh, tay phải như điện thò ra bóp chặt yết hầu của Vạn Tử Thanh, đang chuẩn bị phát lực, Diệp Trùng dám khẳng định, ngay cả cây sắt to như thế này, mình cũng tuyệt đối có thể bẻ gẫy nó!

Thình lình, trong lòng Diệp Trùng máy động, tay phải mạnh mẽ chuyển từ nắm thành đẩy, đồng thời mũi chân phát lực, cả thân hình nhanh chóng lùi ra sau.

Vạn Tử Thanh thì thảm rồi, tuy rằng thoát được một kiếp, nhưng bất kể là ai, yết hầu mềm yếu bị bóp mạnh như vậy cũng tuyệt không dễ chịu! Vạn Tử Thanh bụm lấy yết hầu, quỳ trong góc tường, ho sặc sụa, ánh mắt tỏ ra vô cùng hoảng sợ. Sức mạnh của Diệp Trùng, tuy rằng đã đổi từ nắm sang đẩy, yết hầu của Vạn Tử Thanh không bị bóp vỡ tại chỗ, nhưng vài sợi tơ máu chảy ra nơi khóe miệng của Vạn Tử Thanh đã chứng tỏ hắn cũng bị thương không nhẹ.

Sự chú ý của Villa ngay từ khi Diệp Trùng vừa ra khỏi phòng vẫn luôn đặt trên người Diệp Trùng. Vạn Tử Thanh giở mấy trò vặt đó, Villa thấy nhiều, hiểu rộng như thế nào lại không hiểu, trong lòng đã thầm kêu hỏng bét, ngươi cũng không nhìn xem là người nào, cũng dám dùng chiêu này? Nếu như là loại người cực kỳ sĩ diện, chiêu này của ngươi, người ta không tiện phát tác, nhưng đối diện ngươi là người gì chứ? Bọn họ giết người tuyệt đối không nháy mắt, ngươi không phải là tìm chết sao?

Sự việc khẩn cấp, Villa chỉ kịp rút súng hồng ngoại buộc nơi chân, bắn một phát về phía 2 người! Villa căn bản không mong bắn trúng Diệp Trùng, hắn chỉ muốn bức Diệp Trùng tránh ra, làm cho tình hình dịu bớt.

Vương Vi Kì nhìn thấy màn này, kinh nghiệm vừa rồi không tránh khỏi xuất hiện trong đầu, không khỏi thất thanh hét lên!

Tiếng la chói tai của Vương Vi Kì làm ánh mắt mọi người đều tập trung lên người nàng, sau khi thấy dáng vẻ hoảng sợ thất sắc của nàng, liền nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc này mới phát hiện Diệp Trùng ngạo nghễ đứng ở một góc phòng ăn, Vạn Tử Thanh đang quỳ nơi góc tường, còn có Villa đang ở không xa rút súng cầm tay, dáng vẻ giống như gặp đại địch.

Mọi người không khỏi huyên náo lên.

Villa trong lòng kêu khổ, chỉ hi vọng đối phương sẽ không trút giận lên mình, nếu không, mạng mình hôm nay để lại đây rồi.

Đối với súng hồng ngoại trên tay Villa, Diệp Trùng không hề để tâm, cái áo gió trên người có thể chống lại tất cả công kích loại súng ống dưới 10 vạn cấp. Công nghệ chế tạo của Hắc giác thật sự là kinh người.

Diệp Trùng vừa muốn ra tay.

Vương lão tiên sinh thấy tình hình không ổn liền đi ra. Nếu như nói Diệp Trùng vẫn còn ai không muốn ra tay, vậy không nghi ngờ gì chính là Vương lão tiên sinh có tuổi cao nhất ở đây.

Vương lão tiên sinh ho nhẹ một tiếng: “Anh bạn nhỏ, thằng bé này không hiểu chuyện, nhưng ta nghĩ nó đã chịu trừng phạt rồi, chi bằng tha nó một lần, cậu thấy thế nào?”

Mục hiển nhiên rất hiểu trong lòng Diệp Trùng nghĩ cái gì: “Thôi đi, Diệp tử, cũng coi như là cho hắn một lời cảnh cáo! Hơn nữa chúng ta ăn của người ta nhiều cơm như vậy, vẫn chưa có trả tiền đó!”

Diệp Trùng cẩn thận hỏi trong lòng: “Mục, ăn cơm lại phải trả tiền à?” Trên người Diệp Trùng không có một đồng nào, tất cả kim cương vàng đều để trong phòng ở Hắc giác.

Giọng nói của Mục như sắp ngất tới nơi: “Trời ạ, Diệp tử, chẳng lẽ ngươi trước giờ vẫn ăn cơm giựt sao? Ngươi không biết mua đồ phải trả tiền à?”

Diệp Trùng nhỏ giọng nói: “Ta chỉ biết mua quang giáp phải tốn tiền! Với lại, ta hình như chưa từng mua cái gì!” Diệp Trùng cẩn thận nhớ lại.

Mục phí hết lời mới làm cho Diệp Trùng miễn cưỡng hiểu được đạo lý muốn lấy được thứ gì từ người khác thì phải lấy cái gì đó tương đương trao đổi.

Tuy rằng điều này trái ngược với tất cả nhận thức của Diệp Trùng, nhưng dưới sự khuyên nhủ muốn khô cả miệng và sự oanh tạc đến kiệt sức của Mục, Diệp Trùng cũng chấp nhận. Trước giờ chưa từng thấy Thiết Mãng Tích trao đổi cái gì với Hồng Nguyên a, trong lòng Diệp Trùng lầm bầm nói. Đương nhiên, Mục tự động coi như không nghe thấy mấy lời này.

Vương lão tiên sinh là lão già thành tinh, trong đầu vô cùng hiểu rõ. Vạn Tử Thanh bình thường vô cùng trầm ổn, tuyệt không giống hôm nay, thất sách như vậy. Chuyện như thế này có 80, 90% là có liên quan đến cháu ngoan của mình, Vương lão tiên sinh nhìn về phía cháu gái mình, quả nhiên, sắc mặt Kì nhi hoảng sợ, Vương lão tiên sinh vẫn không hiểu cháu gái mình sao? Trong lòng hiểu rõ, khẳng định là cháu gái mình chịu thiệt trên tay đối phương, đứa trẻ Vạn Tử Thanh này muốn lấy lòng Kì nhi, liền nghĩ cách để đối phương xấu hổ, để làm vừa lòng Kì nhi! Ài, hai đứa trẻ này, thật không hiểu chuyện mà, lần này gây họa rồi! Thấy Diệp Trùng dường như đối với mình vẫn khá là tôn trọng, Vương lão không thể không ra mặt nói vài câu, chuyện này bắt đầu khẳng định là Kì nhi, hơn nữa, dù sao cũng không thể mở mắt nhìn đứa trẻ Vạn Tử Thanh này chết trước mặt mình!

Diệp Trùng yên lặng đứng ở nơi đó!

Mọi người ai cũng không dám thở mạnh, sợ rằng phát ra tiếng động sẽ làm ác ma này tỉnh dậy!

Mồ hôi trên trán Villa càng lúc càng nhiều, mồ hôi nhuộm ướt tóc, theo tóc rơi xuống sàn nhà, hắn gần như có thể cảm giác được Diệp Trùng đang lạnh lùng nhìn hắn, cặp mắt màu bạc trên mặt nạ màu đen tỏa ra sát khí làm hắn không dám nhìn thẳng, nhưng lại không dám dời ánh mắt đi chút nào, dù chỉ 1 giây, hắn sợ, sợ chỉ một giây sau hắn đã chết rồi!

Villa cảm giác bản thân bây giờ giống như một con cá đang nằm trong lưới, không thể giãy dụa!

Yên ắng, không một tiếng động! Không khí ngụy dị tỏa ra khắp phòng ăn, ngột ngạt đến cùng cực!

Đột nhiên, Diệp Trùng lạnh nhạt mở miệng: “Trông mấy bữa cơm ở đây, lần này bỏ qua đi, nếu vẫn còn lần sau, hừ!” Tiếng hừ cuối cùng làm cho cả phòng ăn tăng thêm vài phần lạnh lẽo! Nói xong, Diệp Trùng đi thẳng tới trước bàn ăn, ngồi xuống!

Mọi người đều thở phào! Villa hổn hển thở, toàn thân đã bị mồ hôi thấm đẫm, trước giờ chưa từng cảm thấy mệt mỏi thế này, nhọc nhằn nhét súng vào bao đeo trên chân.

Trên bàn ăn, mọi người không nói tiếng nào, yên lặng ăn cơm, không ai dám nói chuyện. Trong vòng 3 mét quanh Diệp Trùng, không ai dám tới gần, ngay cả Villa cũng tránh ra xa, 2 người Vương Vi Kì và Vạn Tử Thanh bởi vì sợ hãi quá độ nên về phòng nghỉ ngơi, trong đó Vạn Tử Thanh còn bị thương không nhẹ.

Không khí ngột ngạt tiếp tục trên bàn ăn.

Diệp Trùng ngược lại không hề có cảm giác gì, cắm đầu ăn cơm, so với thức ăn đơn điệu trên hành tinh rác, thức ăn ngon miệng thế này đã sớm làm hắn quên hết tất cả mọi thứ rồi!

Vương lão tiên sinh cười híp mắt hỏi: “Này anh bạn nhỏ, không biết cậu muốn đi đâu?” Làm cho đôi tai mọi người đều dựng đứng cả lên, tất cả mọi người đều hi vọng sát tinh này sớm rời tàu. Trên tàu này đại đa số là y, bác sĩ tình nguyện, bọn họ đối với những gì liên quan đến tính mạng vô cùng quý trọng và nhiệt tình, cho nên đối với loại người coi thường sinh mạng như Diệp Trùng vô cùng căm ghét, nhưng sau khi thấy Diệp Trùng có thể giết người vì chuyện nhỏ như vậy, mọi người đều thu hồi ánh mắt của mình, vùi đầu ăn cơm!

Diệp Trùng vừa ra sức nhồi nhét thức ăn, vừa hàm hồ không rõ ràng nói: “Mọi người tới đâu?”

Vương lão tiên sinh vẫn cười híp mắt như cũ: “Chúng tôi tới hành tinh Lam Hải! Nếu như anh bạn nhỏ trước khi tới đây muốn xuống, chúng tôi có thể đưa anh bạn nhỏ một đoạn!” Hành tinh Lam Hải ? Mọi người đều ngụy dị liếc nhìn Vương lão tiên sinh, sau đó mau chóng vùi đầu ăn cơm! Đáng tiếc, Diệp Trùng đang mải miết ăn không phát hiện được điểm khác thường của mọi người, không để ý, chậm rãi nói: “Ừm, vậy tôi tới hành tinh Lam Hải!”

Gần như tất cả mọi người đều giống như trở nên tốt hơn nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.