Tịnh Nhã từ chỗ các người quen lấy được đồ đi qua sa mạc. Cô cứ chạy vừa đánh xe vừa lo lắng lại thầm cầu nguyện cho muội muội của mình an toàn cô cũng hi vọng những người khác sẽ sống được, ít ra đây cũng là 1 ước muốn viễn vông vì khi đi đến thung lũng chết, cái cách mà hiện thực vã mạnh vào mặt của cô khiến cho cả người cô đau buốt. Xác chết chất thành núi bọn họ là những người xa lạ nhưng cùng chung sống với nhau bao nhiêu năm nay tình cảm không hề thấp nhưng hiện giờ cô đã không được gặp họ 1 lần nào nữa... Mới mấy ngày trước mọi người còn vui vẻ cùng nhau cười đùa vậy mà hiện tại đã trở thành 1 các xác máu cũng đã khô. Mơ màn tỉnh lại sau giấc mộng xuân người bên gối đã không còn, bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ hạnh phúc cuối cùng đã trở thành 1 kí ức kinh hoàng
Mọi người tiến lại gần nhìn nhận lại người bạn, người yêu của mình... Cuộc sống quá vô thường không ai trở tay kịp hết. Họ nhìn thi thể của những người thân thương mà không kìm được bật khóc tức tưởi oán hận sót xa bi ai uất nghẹn nơi cổ họng họ chỉ có thể dùng nước mắt để lột tả sự tổn thương vô tận mà không thể dùng bất kì lời nào diễn tả nỗi. Tịnh Nhã chìm đắm vào nỗi bi thương vô tận khi nhìn thấy người thân của mình bị giết hại đau khổ như vậy nhưng cô vẫn còn sức để đi tìm kiếm xung quanh cô tìm hõm đá ngày hôm đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-rang-buoc-cua-ai-tinh-tu-kiep-truoc/2848860/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.