Chương trước
Chương sau
Xung Cảnh bất lực hắn không thể làm đau Hạ Lam được, cũng không thể nào bắt ép cô nữa đành quay lưng bỏ đi. Hạ Lam sau đó cũng đi vào đóng cửa phủ Lãng Minh thấy cô không vui liền đưa cho cô chiếc khăn: lau mặt đi, tiểu thư đã chảy mồ hôi rất nhiều

Hạ Lam cầm lấy chiếc khăn lau mặt của mình rồi cô cũng bình ổn trở lại, không ngờ Xung Cảnh lại ra tay tàn độc như vậy những cô gái đó đã bỏ mạng chỉ vì mấy thứ nhảm nhí đáng chết, Hạ Lam lại bị hắn nói như người gián tiếp gây nên cái chết của họ làm sao cô có thể chịu được?

Cảm xúc Hạ Lam đang bất ổn và vô cùng khó chịu Lãng Minh liền bế cô đi vào đình viện của mình đặt cô xuống sau đó lấy khăn tay nhún nước lau lại cho Hạ Lam.

Còn Xung Cảnh sau khi bị Hạ Lam tát cho tỉnh thì hắn đã mất hồn không nói gì cả cứ cưỡi ngựa đi thẳng về phía trước hắn bắt đầu lầm bầm với Quốc sư của mình: tại sao? lại như vậy, cô ấy không thích tên Tuyết Vấn sao

Quốc sự chỉ biết lắc đầu: cô ấy không phải không thích tên Tuyết Vấn mà là không thích ngài.

Nói rồi Quốc sư cười mà đánh ngựa đi lên phía trước chạy đi mà dọn đường cho Xung Cảnh ông ấy bỏ lại 1 câu: Ái tình là gì mà so với thiên trường địa cửu, 1 kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vại dặm giang sơn. Huống hồ Hạ Lam cô nương không thề hẹn thiên trường địa cửu với ngài, cho nên cô ấy thay lòng cũng chẳng có gì sai

Xung Cảnh đờ đẫn nghe xong lòng còn đau hơn, đúng vậy giang sơn và quyền lực chính là thứ hắn muốn ái tình cũng chỉ gián đoạn cơ đồ của hắn cần gì phải lưu luyến 1 người không yêu mình. Trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng trái tim vẫn không ngừng rỉ máu, đau khổ không ngớt hắn đang cố lừa dối mình mà thôi.

Đi 1 lát lại đến trước hoàng cung Xung Manh. Xung Cảnh cũng chịu đi vào thăm hỏi Xung Vương vừa vào tới đại điện. Tiếng cười giòn giã của Xung Vương đã khiến hắn tò mò, còn chưa hỏi có chuyện gì Xung Vương khi thấy hắn liền lên tiếng cười nhạo: hahaahahahah con trai! đúng là, con cũng có ngày này, bị đánh và chửi ngay trên phố đúng là nhục nhã cái tôi ngu ngốc đó của con chắc hẳn đang khó chịu lắm hả?? ahhahahah

Xung Cảnh nghiến răng ken két thông tin của hoàng gia nhanh hơn cả tiếng chim bay, Xung Cảnh ngước gương mặt bị sưng đỏ có in 5 ngón tay lên nhìn Xung Vương đang tính nói thì ông ấy đã cười đến chảy nước mắt. Xung Cảnh tức điên người: phụ vương, sẽ có ngày con mạnh mẽ hơn cả người, tất cả mọi thứ mà người không có con sẽ có tất cả những gì người có con cũng sẽ có, cố gắng mà sống chờ ngày con trở thành vua của thời đại này đi!

Xung Vương nhìn thấy được tham vọng của con trai mình qua từng câu chữ, ông ấy rất kiêu ngạo cả đời này tất cả những thứ ông ấy muốn ông ấy đều có được, nhưng thứ ông ấy muốn nhất lại mãi mãi không bao giờ có được. Đó chính là tình yêu, Xung Vương cả đời hung hẵn đứng trước mẹ ruột của Xung Cảnh lại luôn nhúng nhường chiều chuộng, nhưng bà lại chết khi sinh và ông ấy mãi mãi không thể nào cảm nhận được trái tim của mình đập lên vì tình yêu nữa.



Xung Vương là người trãi đời, ông ấy biết hiện tại Xung Cảnh chỉ có quyền lực trong mắt nhưng sau này khi có được quyền lực, hắn chắc chắn sẽ hối hận, Xung Vương chỉ đưa ta 1 câu: Sau này, con có tất cả nhưng cả không có gì cả!

Xung Manh không hiểu câu nói đó, hắn rất hiếu kì rốt cuộc có tất cả lại không có gì cả là sao? nhưng hắn không quan tâm, quyền lực chính là thứ giúp hắn có được mọi thứ hắn muốn.

Đi khỏi đại điện Xung Cảnh rảo bước đi dọc theo hành lang con đường quen thuộc trước kia hắn luôn đi. Đi 1 lát hắn nhìn thấy cảnh Manh Hậu cùng Manh Linh và 1 chàng trai kế bên bà còn có Xung La đang ngồi bọn họ cười nói rất vui vẻ

Xung Cảnh tiến lên chào hỏi, khiến cho Manh Hậu quay đầu lại nhìn hắn, từ nhỏ Xung Vương và Manh Hậu đã luôn dành hết tất cả mọi tình yêu thương cho Xung Cảnh, nhưng hắn lại cảm nhận rất rõ ràng, trong mắt của Manh Hậu không có tình yêu thật sự, bà luôn tỏ ra chán ghét bọn chúng nhưng lại luôn dành ánh mắt yêu thương đong đầy cho bọn họ, còn hắn chỉ nhìn thấy tình yêu thương giả dối

Lần này Xung La đã được đến gần bà ấy, được đến gần được yêu thương và được cảm nhận thứ tình cảm sâu sắc của người mẹ, Manh Linh cũng không còn cô đơn như trước cô đã vượt khỏi nỗi đau thuở ấu thơ, cô cũng đã vượt qua tình sự thốn khổ dằn vặt đối với cái chết của Nhạn Diên. Xung La cũng không trách cô nữa, cả nhà họ rất yêu thương nhau.

Manh Linh thấy người anh mấy chục năm nay không gặp liền giới thiệu Phùng Lâu vị hôn phu của cô và mời Xung Cảnh mấy tháng nữa đến dự lễ thành thân của mình.

Thấy cảnh hạnh phúc của bọn họ, Xung Cảnh rất bực bội hắn quay lưng bỏ đi, chỉ cần hắn có quyền lực thì tất cả đều theo ý hắn muốn

Trở ra cung điện lớn xa hoa của Xung Manh Xung Cảnh cưỡi ngựa về tòa thành, lần này khát khao quyền lực của hắn đã mạnh mẽ hơn bao giờ. Hắn muốn có quyền lực, vậy thì hắn sẽ có tất cả.

Xung Cảnh từng có người yêu thương hắn thật lòng, nhưng giờ cô ấy đã không còn yêu hắn nữa trên thế gian này hắn không có gì cả. Hắn chỉ là 1 người cô độc quyền lực sẽ mang tới cho hắn tất cả phải không? không ai đoán trước được nhưng Xung Cảnh đã hoàn toàn mù quáng tin theo thứ mà mình có thể nắm giữ hiện tại, quyền lực!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.