*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Hạt châu chắc chắn không phải bằng thủy tinh, bằng thủy tinh thì chắc đã vỡ rồi. Đầu tiên Từ Bắc xông đến trước tủ ti vi kiểm tra mức độ hư hỏng, hạt châu xuyên qua chính diện cửa tủ, lại xuyên qua một chiếc máy quay phim kiểu cũ bỏ trong tủ, sau đó ghim vào ván gỗ đặt sát tường. “Cái đệt mẹ cậu Giang Việt đồ trời đánh này…” Từ Bắc thò đầu vào tủ khẩy nửa ngày cũng không khẩy rơi được hạt châu kia, hắn bi thương bưng máy quay phim ra, “Chủ nhà sẽ tìm lão tử tính sổ đấy!” Hai người ngồi trước bàn không nhúc nhích, cũng không ai đáp lời hắn. “Thế nào?” Giang Việt làm dấu tay thắng lợi với Lang Cửu, “Còn nói chán nữa hay không…” “Tại sao tôi không nghe thấy?” Lang Cửu cảm thấy rất kinh hãi, từ khi quen biết Giang Việt đến giờ, tiếng bước chân cậu ta, tất cả động tác phát ra âm thanh của cậu ta Lang Cửu đều có thể nghe thấy, trong mắt cậu, dù Giang Việt nói là thợ săn, cũng không khác gì người bình thường. “Không phải cậu không nghe thấy,” Giang Việt cười cười, “Là cậu quá khinh địch, cậu căn bản không nghe có đúng không.” “Lại lần nữa.” Lang Cửu xốc lại tinh thần, ngồi thẳng người định thử lại lần nữa. “Ê!” Từ Bắc bưng máy quay phim ngồi một bên tức giận, “Không ai nghe thấy lão tử nói gì sao, hai đứa cút ra ngoài mà chơi, lát nữa đồ trong nhà này bị tụi bây phá hết bây giờ!” “Ra ngoài để người ta nhìn thấy thì tiêu…” Giang Việt vội vàng chạy đến trước tủ, thò tay vào khẩy một cái, hạt châu rơi xuống lòng bàn tay cậu ta. “Cứ ở trong nhà,” Lang Cửu đột nhiên nói một câu, vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo với Từ Bắc, “Sẽ không đụng đến đồ nữa.” Từ Bắc không kiên trì nữa, nhóc con này đang cứng đầu đây, ước chừng cảm thấy mất mặt trước Giang Việt, hắn phẩy phẩy tay, chỉ Giang Việt: “Mày nhìn mặt cười của cậu ta kìa, cố lên, hạ gục tên này!” “Nào!” Lang Cửu quay đầu lại gõ gõ bàn, nhìn Giang Việt như khiêu khích. Lần này Lang Cửu rất nghiêm túc, nhắm mắt dốc hết sức nghe kỹ, hạt châu đặt trên bàn, chỉ cần nhúc nhích, thì nhất định có tiếng động, tiếng ngón tay Giang Việt búng vào hạt châu, tiếng hạt châu xẹt qua trên bàn… Cậu nghe thấy tiếng, nhưng tay không nhúc nhích, cậu trực tiếp mở mắt ra. Thứ cậu nghe thấy là tiếng hạt châu đi qua cái lỗ trên tủ lần nữa ghim vào cùng một vị trí. Từ Bắc nhướn nhướn mày, ngồi xuống trước tủ, thật không ngờ Giang Việt còn có bản lĩnh này, còn không đợi hắn thò tay chạm vào hạt châu, Lang Cửu đã bật dậy, chạy đến trước tủ nhìn một cái, có phần tức giận đập một chưởng lên tủ. Tủ “rắc” một tiếng, nơi hạt châu khảm vào nháy mắt nứt ra một đường, hạt châu rơi xuống. “… Mẹ mày cái thằng bại gia này!” Từ Bắc sững ra một lúc rồi bật dậy đạp một cái vào mông Lang Cửu, “Mẹ nó mày là dã nhân sao, mày không biết thò tay quơ một cái sao…” “Làm lại,” Lang Cửu trở tay kéo Từ Bắc, ấn hắn xuống sô pha, xoay người nói với Giang Việt, “Lại lần nữa.” Từ Bắc thấy sức mạnh của cậu thì bất đắc dĩ, tựa vào sô pha co chân lên: “Bố nói này, nên tìm cho mày ít phim võ hiệp xem thử, con mẹ nó cao thủ trông thế nào, nghe không thấy tiếng, mày không cảm nhận được sao, khi hạt châu mẻ đó xẹt qua không khí kiểu gì cũng sẽ nổi tí gió này nọ chứ…” “Chú hai, chú được nha,” Giang Việt nhận lấy hạt châu Lang Cửu ném qua, “Cửu ngoan, cậu nghe thấy chưa?” Lang Cửu gật gật đầu như có điều suy nghĩ: “Ừm.” Lúc kết thúc giờ học hôm nay, Lang Cửu đã có thể cản được hạt châu Giang Việt bắn ra từ đủ mọi hướng khác nhau, thậm chí có hai lần khi hạt châu vừa rời tay cậu đã bắt được ngay. Giang Việt cười không khép được mồm, vỗ mạnh lên vai Lang Cửu: “Anh Cửu cậu ngầu thật, với tốc độ này, không quá bao lâu Cố Hàng sẽ chẳng dám xem thường cậu nữa…” Nói xong, người trong nhà đều im lặng, cái tên Cố Hàng này giống như một phù chú, đè nặng trong lòng mỗi người, nhắc đến gã, mọi người đều không còn tâm trạng. “Tôi đi trước đây, tôi phải về trường đánh một giấc,” Giang Việt thu dọn đồ đạc, ngẩm nghĩ lại để hạt châu xuống trước mặt Lang Cửu, “Rảnh rỗi chơi một tí, nhưng đừng làm mất đấy.” “Không phải chỉ là viên bi sao, mất thì mất thôi, mua một hộp cờ nhảy đền cho cậu, mấy chục viên luôn,” Từ Bắc liếc Giang Việt một cái, “Đúng không?” “Chú hai…” Giang Việt có phần xấu hổ cười cười, “Đừng ép tôi được không.” “Lo về trường ngủ đi,” Từ Bắc biết hạt châu này tuyệt đối không thể là viên bi bình thường, như về lý luận Giang Việt cũng không thể hại Lang Cửu, hắn cũng lười hỏi nhiều, “Không mất của cậu đâu.” Giang Việt vừa đi, Từ Bắc đã vội kiểm tra chiến trường, tủ ti vi chắc chắn không đùa được rồi, hắn phí sức nửa ngày mới ghép khe nứt kia chặt lại, nếu không lắc tủ, miễn cưỡng có thể chống đỡ được, có điều cái lỗ này… “Lấy mấy cục kẹo cao su cho bố.” Từ Bắc búng tay với Lang Cửu. Lang Cửu lập tức đưa kẹo cao su tới, Từ Bắc lột mấy cục bỏ vào miệng nhai, Lang Cửu ở một bên hứng trí nhìn hắn, hắn nhả kẹo cao su ra: “Nhìn đéo, học hỏi!” Từ Bắc nhét kẹo cao su vào các lỗ hổng, ấn chặt hai bên, lại lấy bút lông bảng tô lên trên một chút, xem như xong việc. “Vậy là được?” Lang Cửu ngồi trước cửa tủ nghiên cứu. “Không được cũng phải được, không thì biết sao…” Từ Bắc còn chưa nói hết, ngón tay Lang Cửu đã chọc vào, cái lỗ vừa lấp xong lại bị chọc ra, cậu quay đầu lại: “Đụng vào là rớt.” “Đệt! Mợ!” Từ Bắc xông tới đạp vào lưng cậu, “Mày không thể yên ổn một lúc sao!” Từ Bắc rất bất đắc dĩ nhìn Lang Cửu cầm mấy cục kẹo cao su vá tô lại lỗ hổng theo trình tự vừa rồi của hắn, xong rồi ịch mông ngồi xuống cạnh hắn: “Xong rồi, y như lúc đầu.” “Phục mày luôn…” Từ Bắc thở dài, hắn quả thực không thể tưởng tượng Lang Cửu như thế mà lại phải đi đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ đến Thẩm Đồ cũng không đối phó được. “Tôi lợi hại lắm chứ.” Lang Cửu cọ cọ vào người Từ Bắc, thò tay ôm eo hắn. “Mày lợi hại cái gì?” Từ Bắc quét mắt nhìn cậu. “Vừa nãy đấy,” hơi thở trên người Từ Bắc khiến Lang Cửu lại dựa dựa vào người hắn, “Giang Việt thua rồi.” “… Giang Việt là thợ săn phế vật, cậu ta không có tính so sánh hiểu không,” Từ Bắc bị Lang Cửu lấn đến mức nghiêng người chống tay vào sô pha, “Mày lạnh à, chen chen cái rắm gì!” “Thơm một cái.” Lang Cửu cười nói một câu, răng nanh cũng lộ ra, ôm vai hắn sáp tới huých huých vào miệng hắn. Khoảnh cách rất cần, lúc môi Lang Cửu chạm vào miệng Từ Bắc, cảm giác mê say đêm hôm trước lại ào tới, Từ Bắc cảm thấy toàn thân đều có hơi tê rần, cánh tay mềm nhũng bị Lang Cửu đè xuống sô pha. Lang Cửu không ngừng hôn tới, đầu lưỡi thuần thục thúc vào hàm răng hắn dò vào miệng nhẹ nhàng đảo vòng, tay cũng rất không thành thực vén áo hắn lên, vuốt ve trên người hắn. Đúng là khốn nạn! Một cảm giác tê rần tức tốc quét qua cơ thể Từ Bắc, hắn lại cảm thấy cảm giác này vô cùng tuyệt. Lang Cửu có thể phát giác được Từ Bắc cũng không kháng cự lại động tác của cậu, rất ngoan ngoãn để cậu đè, loại phản ứng này khiến hơi thở cậu có phần gấp gáp, rất nhanh đã có phản ứng, cậu bắt đầu thẳng thừng cởi quần Từ Bắc. “Mày không phải chứ,” Từ Bắc ra sức nghiêng đầu đi, thở dốc đè thấp giọng, “Không được, thế này tuyệt đối không được…” “Tại sao,” Lang Cửu đã tụt quần của hắn tới đùi, tay sờ mó tới lui trên đùi hắn, “Tại sao không được?” “Lão tử đau!” “Còn chưa vào đã đau?” “Mẹ mày thằng ngu này,” Từ Bắc có hơi bất đắc dĩ, cảm thấy mình quả thực không thể nào giao tiếp với con sói này, hơn nữa Lang Cửu tay Lang Cửu du ngoạn trên eo trên chân mình khiến hơi thở hắn cũng hơi bất ổn, “Hay là chúng ta đổi nhau, mày nằm dưới, bây giờ bố làm mày một lần, bối tối làm mày thêm lần nữa, thế nào?” “Lần sau được không,” Lang Cửu cũng không hoàn toàn hiểu lời của Từ Bắc, cậu hôn lung tung lên cổ Từ Bắc, “Bây giờ tôi muốn làm bố…” “Ông nội mày!” nước mắt Từ Bắc cũng sắp rơi xuống, “Tao…” Lang Cửu trực tiếp hôn môi hắn, nửa câu sau của Từ Bắc biến thành tiếng ư ư bị nghẹn trong cổ họng. Hôm nay Từ Bắc ở nhà mặc áo chữ T, không có cúc để cởi, Lang Cửu đẩy áo lên ngực hắn, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên người hắn, thỉnh thoảng dùng lưỡi liếm một cái. Từ Bắc giơ tay lên che mắt, cắn môi, đệt, làm sao đây… Hắn biết mình chắc chắn không chịu nổi thêm lần nữa, như lúc này khoái cảm cơ thể truyền tới lại khiến hắn không còn sức để đẩy Lang Cửu ra, mặc cho cậu ma sát cọ nhẹ trên người mình. Đến khi Lang Cửu tách chân hắn ra đè lên, Từ Bắc mới giật mình tỉnh lại, hắn dùng tay chống chân Lang Cửu, không cho cậu tiến tới nữa: “Thương lượng chuyện này…” “Hửm?” Lang Cửu nhẹ nhàng đáp một tiếng bên tai hắn, giọng trầm thấp khàn khàn khiến tim hắn đập điên cuồng một trận. “Đau thật đấy,” Từ Bắc ấn chân Lang Cửu, “Đau thật, chuyện này không thể làm liên tục đâu, mày hiểu chứ, đệt, tối qua cũng không bôi trơn, mày nghĩ không đau được sao…” “Bôi trơn?” Lang Cửu có chút hoang mang, Từ Bắc không phải nói ba con sói dùng để tránh thai, phòng bệnh, bôi trơn sao, sao lại không bôi trơn? “Bỏ đi bỏ đi, nói với mày đúng là hao hơi,” Từ Bắc nhíu nhíu mày, vỗ vỗ mặt Lang Cửu, “Bố sóc cho mày, lần này đừng tiến hành công trình lớn thế nữa được không?” Lang Cửu nhìn mặt Từ Bắc nghiên cứu một hồi, phát hiện hắn có thể là đau thật, cuối cùng xua đi ý nghĩ tiếng hành hoạt động đêm qua lần nữa, cậu chống người lên, ngẫm nghĩ, nhấc chân, cưỡi lên ngực Từ Bắc, tóm cằm hắn: “Được.” Từ Bắc nhìn thấy em nhỏ Lang nhảy nhót trước mắt mình, tóc cũng dựng cả lên, hắn dùng tốc độ bản thân không ngờ tới ngồi dậy, hét to: “Mẹ nó Lang Cửu mày đừng được đằng chân lân đằng đầu!” “Sao vậy…” Lang Cửu bị mắng thì sững ra, cậu không hiểu vì sao Từ Bắc lại phản ứng như thế, lúc cậu làm giúp Từ Bắc cũng không thấy có gì không nên, còn rất hưng phấn. “Mày…” Từ Bắc nhìn thấy bộ dạng của Lang Cửu thì có chút rối rắm, hiểu biết của Lang Cửu về mặt này bắt nguồn từ phim heo và bản năng, phỏng chừng cậu không biết mình đang tức giận vì cái gì, chỉ đành nén giận, “Lão tử nói dùng tay, không phải miệng.” Lang Cửu nghe xong, lập tức nằm xuống bên cạnh Từ Bắc, hôn một cái bên môi hắn, ôm hắn cười rất vui: “Được.” Lúc Từ Bắc cầm lên, hơi thở Lang Cửu thoắt cái trở nên rất nặng nề, tay ôm eo hắn co siết lại. Từ Bắc nhắm mắt, tay nhẹ nhàng chuyển động, Lang Cửu dán vào cổ hắn, hơi nóng phả tới từng trận, khiến tim hắn đập hỗn loạn. Sóc một hồi bản thân hắn cũng không chịu nổi nữa, liền kéo tay Lang Cửu: “Mày đừng ngồi không.” “Ừm.” Lang Cửu cắn thùy tai của hắn một cái, tay rất nghe lời mò xuống. Mấy ngày nay Thẩm Đồ lặng lẽ nằm trên giường, không ăn không uống, mắt cũng rất ít khi mở ra, trừ lúc Giang Việt đến kiểm tra thương thế cho y y sẽ nói một hai câu, hỏi tình hình Lang Cửu, thời gian khác y giống như sắp ngủ ngàn thu, đến nỗi mỗi lần Giang Việt vào phòng việc đầu tiên chính là sờ mạch trước. Thực ra y vẫn còn một khoảng cách nhất định với cái chết, y chỉ là để tiết kiệm thể lực, y không ăn nổi gì, uống nước cũng rất khó khăn, chỉ có thể dựa vào phương thức chết giả này để khôi phục. Trong đầu y luôn cân nhắc không ngừng nghỉ, sau lưng Lâm Duệ rốt cuộc có quan hệ thế nào với lão đại, còn nữa một chiếc nhẫn nữa ở đâu, mấy ngày nay Cố Hàng không có động tĩnh, có phải đang lên kế hoạch gì không… Đột nhiên Thẩm Đồ mở mắt ra, dưới lầu truyền đến tiếng xe, âm thanh này y từng nghe, là xe Hummer của Ban Đại Đồng. Y nhíu nhíu mày, Ban Đại Đồng biết y ở đây thì không lạ, Lâm Duệ sẽ nói với gã, y chỉ không biết vì sao Ban Đại Đồng lại một mình đến tìm y. Ủng của Ban Đại Đồng đạp lên cầu thang, âm thanh rất trầm, tiếng bước chân hoàn toàn không che giấu này giống như thông báo trước với Thẩm Đồ gã tới rồi. Nếu nói Giang Việt là vũ khí bí mật của Lâm Duệ… tuy Thẩm Đồ nghĩ không thông, nhưng y vẫn có thể tiếp nhận, vì thời gian y quen biết Giang Việt không ngắn, theo y thấy, Giang Việt thiếu rất nhiều phẩm chất đặc biệt một thợ săn nên có, căn bản thì vẫn có tố chất. Còn về Ban Đại Đồng, đây hoàn toàn chỉ là một người bình thường. Cửa không khóa, khóa đối với Thẩm Đồ mà nói, hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Cho nên Ban Đại Đồng trực tiếp đẩy cửa vào, Thẩm Đồ nghiêng nghiêng đầu, nhìn Ban Đại Đồng xách theo một cái rương đứng bên giường y. “Chuyện gì?” Thẩm Đồ nhận ra cái rương này, cái rương này là của Lâm Duệ, đây không phải rương bình thường, nó có thể ngăn cách mùi trong ngoài rương, dùng khi cần vận chuyển vật quan trọng lại không được để người sói theo dấu rất có ích. Lúc này cái rương được Ban Đại Đồng xách trên tay, lòng Thẩm Đồ trầm xuống. Ban Đại Đồng không nói gì, đặt rương xuống giường, chậm rãi mở ra. Nháy mắt này thứ mùi Thẩm Đồ ngửi thấy khiến tim y đau thấu một trận giống như bị dao đâm một cái. Mùi máu. Là máu của Lâm Duệ. Trong rương đặt một chiếc áo dính đầy máu, Thẩm Đồ chầm chậm ngồi dậy, cầm lấy chiếc áo lên nhìn, một lỗ lớn nhìn mà ghê người sau lưng khiến trước mắt y hơi tối lại. “Anh ta đi tìm lão đại rồi?” tay Thẩm Đồ cầm chiếc áo hơi run rẩy. “Ừ.” Ban Đại Đồng ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc. “Sao không ngăn anh ta, anh ta đi căn bản không có ý nghĩa, chỉ có chịu chết!” “Tại sao tôi phải ngăn cậu ta,” Ban Đại Đồng phun một hơi thuốc, híp mắt lại, “Mẹ nó cậu không phải theo cậu ta ngày một ngày hai, cậu cảm thấy có thể ngăn nổi không… dù cậu ta muốn đi tìm chết, mẹ nó tôi cũng chỉ có thể nhìn theo.” “Biết ai làm không.” Thẩm Đồ trầm mặc một lúc, nằm trở xuống gối. “Trong lòng cậu đã biết, có thể tiếp cận cậu ta chỉ ra tay một lần đã có hiệu quả như vậy cậu cảm thấy có thể là ai,” Ban Đại Đồng đứng dậy, dụi tắt điếu thuốc mới hút được hai hơi xuống sàn, “Tôi đi đây, sau này chuyện của các cậu mẹ nó đừng lôi tôi vào nữa.” “Lâm Duệ đâu.” “Tôi thật sự không biết.” Ban Đại Đồng đi rồi, rất lâu sau Thẩm Đồ cũng không nhúc nhích, chỉ có bàn tay nắm áo Lâm Duệ nhè nhẹ run rẩy, trong lòng y có một đống lửa đang cháy, cháy đến trước mắt y đỏ như máu. Cố Hàng, mày đang khiêu chiến cực hạn của ai vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]