*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc đến Lục Cầu Cầu lấy bánh kem, thành phẩm làm ra quả nhiên giống như nhân viên nói lúc đầu, chó con trắng ngồi trên lớp bơ trắng, một cục trắng, để phân biệt, thợ làm bánh rắc ít lá cây xanh biếc lên trên bơ. Nhìn cái bánh kem này Từ Bắc không nhịn được muốn cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy đúng là rất giống Hồ Hồ. Hắn không lấy nến Lục Cầu Cầu tặng, cố tình mua một cây nến chó con và bảy cây nến thắp lửa nhỏ màu đỏ, lần đầu tiên Lang Cửu đón sinh nhật, cũng là lần đầu tiên hắn tự mình trịnh trọng làm sinh nhật cho người khác, tất cả đều phải chính thức chút. Lúc về đến nhà Bệ Nhã và Giang Việt đã trang trí phòng xong, Giang Việt đang dạy Lang Cửu nối dây đèn màu, Bệ Nhã ngồi xổm bên cạnh nhìn, cách Lang Cửu chỉ chưa đến nửa mét. Từ Bắc kinh ngạc phát hiện Lang Cửu như thể không có cảm giác gì, không có phản ứng không tốt nào với Bệ Nhã, suýt nữa hắn định qua hỏi con mẹ nó sao mày lại không có phản ứng với Bệ Nhã? Nghĩ nghĩ lại thôi, hắn sợ vừa nhắc, tiệc sinh nhận này sẽ thành tiệc hắt xì. Lang Cửu nhìn thấy bánh kem, chạy tới đón lấy đặt lên bàn bắt đầu bóc ra, cậu nóng lòng muốn biết bánh sinh nhật đầu tiên thuộc về mình có hình dạng gì. Cẩn trọng bóc ra rồi, cậu nhìn thấy con chó con làm bằng bơ, dùng tay che miệng cười đến mắt cũng híp lại, Giang Việt vỗ vỗ cậu: “Thích không?” “Thích.” Lang Cửu gật đầu, xoay quanh bánh kem một vòng. Giang Việt dùng ngón tay chọc chọc cậu, hất cằm về phía Từ Bắc đang cúi người nghiên cứu rượu vang: “Đi.” Lang Cửu đi đến bên cạnh Từ Bắc, cũng không lên tiếng, cứ đứng đợi hắn xem rượu, Từ Bắc quay đầu lại, phát hiện Lang Cửu rất vui vẻ nhìn mình cười ngốc, hắn bỏ chai rượu xuống: “Gì đó, vui cái rắm.” “Bánh kem rất thích,” Lang Cửu có hơi ngại ngùng, nhỏ tiếng nói, “Cảm ơn.” Từ Bắc sững người, xoa xoa đầu cậu, lại cào thêm mấy cái, sau lần đầu tiên Lang Cửu nói xin lỗi với hắn, đây là lần đầu nói cảm ơn, hắn cắn cắn môi, muôn vàn cảm khái hô một câu với Giang Việt: “Giang Việt à, tăng lương cho cậu!” “Cảm ơn,” Giang Việt không chút khách khí, “Chú hai, tôi chỉ đợi câu này của chú thôi.” Con bé ngốc Bệ Nhã bình thường nhìn như lỗ mãng, không ngờ nấu cơm lại là cao thủ, chỉ huy Giang Việt mua một đống thức ăn về. Bởi vì Từ Bắc nói phải nấu nhiều, thực đơn Bệ Nhã lên có hơi kinh người, lúc Giang Việt về phải dùng đến cả miệng, ngậm một túi sườn lợn, vào bếp vứt đồ xong thì oán giận: “Người ta trong chợ nhìn tôi cũng kinh hãi, nói quán ăn các người mua đồ không có xe sao…” “Tiểu Cửu à,” Bệ Nhã mặc kệ cậu, gọi ra phòng khách, “Chị dạy cậu nấu ăn được không, cậu có thể nấu cho anh cậu ăn, anh ấy sẽ không mắng cậu mãi nữa.” “Được.” Lang Cửu lập tức chạy vào nhà bếp, chuyện Từ Bắc không nổi giận có sức hấp dẫn rất lớn với cậu. “Vớ vẩn, biết nấu ăn lão tử sẽ không mắng nó sao,” Từ Bắc kẹp điếu thuốc bày biện bàn ăn với Giang Việt, “Ăn xong mắng càng hăng.” Giang Việt bên cạnh cười mấy tiếng không rõ nghĩa, lại nhìn hắn một cái, như có ẩn ý cười càng rạng rỡ như hoa, Từ Bắc bị cậu ta cười đến sởn gai ốc, đẩy cậu ta một cái: “Cười cái đít, tôi nói cậu biết, nếu thật sự có vấn đề gì, lão tử là người đầu tiên trị tội tên khốn kiếp nhà cậu!” Lang Cửu học nghề trong bếp, cả một buổi chiều chưa hề bước ra, đợi đến hơn bảy giờ tối, hai người cuối cùng cũng bắt đầu bưng đồ ăn ra ngoài, sườn lợn, thịt kho tàu, cá, gà, vịt… Từ Bắc nuốt nước bọt: “Hai đứa bây giỏi ghê, có vẻ đều giống thứ ăn được.” “Chú hai có thái độ gì vậy, nếm thử cá này đi,” Bệ Nhã chỉ vào cá, “Đây là do Tiểu Cửu làm đấy, thật sự là cậu ấy làm, tôi chỉ đứng bên cạnh nói, thao tác đều là cậu ấy hoàn thành.” Hắn cười gắp một đũa, nhìn Lang Cửu một cái, cậu đang nhìn hắn với vẻ mặt kỳ vọng. Ngon hay không ngon đều phải bảo ngon, Từ Bắc cho cá vào miệng, hơi ngừng, mùi vị vẫn đúng là ngon ngoài dự liệu, hắn ngả xuống ghế, cười hô một câu: “Đệt mợ, con mẹ nó ngon thật!” Lang Cửu vừa nghe câu này, rất hăng hái lại quay đầu vào bếp bưng đồ ăn. Từ Bắc nhìn bóng lưng cậu, mẹ nó thằng bé này thật dễ thỏa mãn, một câu khen ngợi, một nụ cười đã có thể khiến cậu hân hoan phấn khởi cả ngày. Tiệc tối sinh nhật đã làm nên hình nên dạng, mỗi người cầm một cái ly chân cao nâng đến trước mặt Lang Cửu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Lang Cửu vui vẻ đến không khép được miệng, lại lo lắng bị Bệ Nhã và Giang Việt nhìn thấy răng, chỉ đành khi dùng tay che khi cúi đầu lúc lại quay đầu đi. Lâu lắm rồi Từ Bắc không uống rượu, bình thường hắn cũng không hay uống, uống rượu dễ mơ hồ, duy trì tỉnh táo đối với hắn mà nói rất quan trọng. Nhưng hôm nay hắn uống không ít, người ta một khi thả lỏng thì dễ dàng uống thả ga, một khi thả ga thì dễ dàng choáng váng. Lúc này tuy hắn còn một hồi mới say được, nhưng vẫn có hơi váng vất, chuyện này cũng bình thường, tâm tình hắn không tệ, điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là Lang Cửu trông có vẻ rất biết uống. Hắn còn nhớ dáng vẻ của Lang Cửu lần đầu tiên cho cậu uống rượu, phun rượu ra đất phải gọi là gọn gàng lưu loát, khi đó hắn cảm thấy thằng bé này phỏng chừng không biết uống, hiện giờ xem ra chỉ là không thích ứng, rượu vang lại là ly này tiếp ly kia không hề do dự. Cả bữa cơm chủ yếu nghe Bệ Nhã và Giang Việt chỉ trích nhau, vốn là đang tán chuyện trong trường, thỉnh thoảng kể vài chuyện bọn họ gặp phải lúc đi làm, uống hơi nhiều hai người này bắt đầu chỉ trích, Từ Bắc ngồi bên vui vẻ, lâu lâu đệm vào đôi câu cho đậm, trình độ đấu võ mồm của hai người đều rất cao, nhất thời bất phân thắng bại. Lang Cửu nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cười theo, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là ăn, cậu dùng đũa đã rất thành thục, đậu phộng cũng có thể gắp lên được. “Phế vật!” Bệ Nhã tán bốp vào lưng Giang Việt, cô nói không lại Giang Việt, quyết định giải quyết bằng bạo lực, “Không có tửu phẩm, mới mấy ly đã không biết nhường con gái!” “Chết ngất, có con gái nào như chị sao,” Giang Việt tựa vào ghế cọ cọ lưng, đứng dậy, cầm lấy chai rượu trên bàn lắc lư một lượt, “Hết rượu rồi, tôi xuống lầu mua mấy chai… đợi tôi về ăn bánh kem nhé Cửu ngoan…” Từ Bắc vốn định nói đừng mua rượu nữa, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ đều đang hưng phấn, uống chút rượu vang cũng không sao, cũng không ngăn cản nữa. Không ngờ Giang Việt xuống lầu chớp mắt trở lên, thế mà đã cầm theo ba chai rượu đế. “Đệt, cậu thần kinh rồi…” Từ Bắc mắng một câu, giật cả mình, “Uống hết rượu vang lại uống rượu đế, có phải cậu chuẩn bị quắc cần câu ở chỗ lão tử không!” “Chú hai!” Bệ Nhã cầm lấy rượu trên tay Giang Việt, nện xuống bàn, cả người rướn tới, chỉ vào mặt Từ Bắc, “Chú hai sợ rồi à, nhát gan! Uống! Sợ gì chứ, say rồi ngủ chỗ tôi!” “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật Cửu ngoan! Không nên uống say sao, uống say rồi dễ làm việc không phải sao!” Giang Việt hô theo, rõ ràng đã hơi say rồi, lời nói bắt đầu đần độn. “Làm ông nội cậu,” Từ Bắc có hơi bất đắc dĩ, đứng dậy muốn cảnh cáo Giang Việt đừng nói linh tinh, “Thằng nhóc cậu tửu phẩm đúng là chả ra sao…” “Chú hai!” Bệ Nhã cầm lấy chai rượu nện thêm một cái, khiến Từ Bắc giật mình dựng cả tóc gáy, “Chúng ta xử lý xong bánh kem đã! Sau đó uống say mới thôi, không say không về, túy bát tiên, túy hoa âm, túy đông phong…” “Hầy…” Từ Bắc nhìn hai người họ, không biết nên đáp sao mới được, lại quay đầu nhìn Lang Cửu, đang cắm cúi ăn sườn lợn, có vẻ tửu lượng vượt Bệ Nhã Giang Việt không phải chỉ một hai bậc. Bánh kem được cắm nến bưng lên, đèn lớn trong phòng tắt hết, đèn màu nhấp nháy, làm nền cho mấy người vây quanh hát bài sinh nhật lạc điệu, có vẻ náo nhiệt khác thường. Từ Bắc hát vốn dĩ đúng nhịp, thế nhưng giọng Bệ Nhã quá lớn, lạc điệu lại rất có trình độ, hắn ngẩn ra theo cô hát ra một khúc sinh nhật tự chế. Tiếp theo chính là thổi nến ước nguyện, Từ Bắc nhìn Lang Cửu rất nghiêm túc nhắm mắt ước nguyện, đặt biệt muốn biết cậu ước cái gì, rảnh rỗi nên hỏi cậu xem sao. Theo sắp xếp của Bệ Nhã, ước nguyện xong chính là tiết mục bóc quà Lang Cửu trông ngóng bấy lâu, mắt cậu sáng rỡ nhìn quà mấy người tặng cậu đặt trên bàn. Từ Bắc cảm thấy cậu nhất định cho rằng đóng gói là rất nhiều đồ, nhìn cậu gấp rút xé loạn xạ giấy gói quà ra, Từ Bắc nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên mình nhận được quà, tuy thời gian đã xa vời, nhưng vẫn có đôi chút cảm xúc. Quà Bệ Nhã tặng là một chiếc vòng tay tự bện, bên trên có tên của Lang Cửu, Giang Việt tặng quyển sách, Từ Bắc vừa định ghé lại xem thử, Giang Việt liền nhào tới, nhét sách vào trong lòng Lang Cửu: “Cửu ngoan, sách này tự mình xem lén, đừng cho anh cậu xem, hiểu chứ? Nếu tôi bị anh ấy đánh chết thì không còn ai dạy cậu nữa…” “Đệt!” Từ Bắc phẩy phẩy tay, “Mẹ nó đúng là hối hận đã tăng lương cho cậu.” Lúc Lang Cửu bóc quà của Từ Bắc, nhìn thấy là một chiếc di động thì cười tươi như hoa, cậu biết thứ này có thể nghe thấy tiếng người trong khi không nhìn thấy đối phương, cho dù xa cỡ nào cũng nghe thấy được, cậu thích thứ này. “Quà mày thích cả chứ?” Từ Bắc vỗ vỗ cậu. Lang Cửu không nói gì, ôm điện thoại liều mạng gật đầu, nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu, Từ Bắc nghiêng đầu hít sâu một hơi. “Uống tiếp đi!” Giang Việt gào lên. Cục diện sau đó có chút không thể khống chế, Từ Bắc vốn dĩ muốn ngăn bọn họ hết uống rượu vang lại uống rượu đế, dễ say, nhưng không đỡ nổi hai đứa con nít thay phiên tới kính rượu, nói đến là lôi cuốn, Từ Bắc không uống cũng ngại. Nốc hết mấy ly lớn hắn đã thật sự váng vất, đầu choáng dữ dội, lâu lắm rồi không uống nhiều vậy, đột ngột hai thứ rượu trộn lại, rượu mạnh khiến người ta có hơi không chịu nổi, hắn nheo mắt tựa vào sô pha nhìn Lang Cửu. Cậu nhỏ đã thành công quét sạch đồ ăn trên bàn, Giang Việt và Bệ Nhã chỉ cần nâng ly rượu tới, cậu nhận lấy uống ngay, Từ Bắc đỡ trán nhắm mắt lại, hũ hèm, thật không ngờ. “Chú hai… ngày mai hẵng qua giúp chú dọn dẹp nhé…” Giang Việt đỡ Bệ Nhã chân đã đứng không vững, chân nam đá chân chiêu đi ra cửa, “Tôi đưa cái người đã hết vinh quang này về… chắc tôi… không còn bản lĩnh quay lại nữa… chú không cần chờ cửa tôi…” “Cút.” Từ Bắc lớn giọng nói một câu, hắn nằm trên sô pha đã nửa giờ, đầu choáng dữ dội, không thể mở mắt, mở mắt ra căn phòng liền quay cuồng như tàu hải tặc, đến ý thức cũng có chút hỗn loạn. Lang Cửu uống cạn rượu còn lại trong ly, trên bàn đã không còn gì có thể nhét vào bụng được nữa, cậu hài lòng thỏa dạ đứng dậy. Từ Bắc trông có vẻ rất mệt, nằm trên sô pha không nhúc nhích. “Lên giường ngủ?” Lang Cửu đẩy đẩy hắn. Từ Bắc không động đậy, đáp một tiếng hàm hồ không rõ, Lang Cửu cũng nghe không hiểu hắn đồng ý hay không đồng ý, lại đẩy hắn, thì hoàn toàn không có phản ứng. Lang Cửu chỉ đành vịn vai Từ Bắc đỡ hắn dậy, sau đó xoay ngang bế hắn đi vào phòng ngủ, đây là lần đầu tiên cậu bế Từ Bắc, phát hiện thì ra Từ Bắc rất nhẹ Từ Bắc từng cảnh cáo cậu rất nhiều lần, không được lúc nào cũng nghĩ bậy nghĩ bạ với mình. Lang Cửu rất cố gắng tuân thủ mệnh lệnh này, mãi đến khi cậu đặt Từ Bắc lên giường, bắt đầu giúp hắn cởi quần áo vẫn không có suy nghĩ gì khác. Nhưng trong nháy mắt cậu cởi sạch quần áo của Từ Bắc, lại cảm thấy mình có hơi không ổn, cậu hơi ngây ra với Từ Bắc bị lột chỉ còn lại quần lót đang nằm trên giường. Từ Bắc cứ thế không chút phòng bị toàn thân thả lỏng nằm ở đó, trong phòng ngủ không bật đèn, tia sáng yếu ớt từ phòng khách rọi tới khiến thân hình cân xứng của hắn trông có vẻ thật gợi cảm. Phải, gợi cảm, mặc dù đây là một từ rất trừu tượng, nhưng Lang Cửu đã có thể nhận thức được ý nghĩa nó bao hàm. Chỉ hôn một cái. Từ Bắc hình như đã ngủ rồi, hắn sẽ không biết. Lang Cửu cúi người cẩn thận chạm một cái lên môi Từ Bắc, tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Từ Bắc. Cậu cảm thấy nhịp tim bình tĩnh của Từ Bắc cùng thân nhiệt không giống thường ngày. Do tác dụng của hơi men, lần đầu tiên thân nhiệt Từ Bắc gần với thân nhiệt mình như vậy, ấm áp đến hơi bỏng tay. Tay Lang Cửu xuôi theo ngực dò xuống bụng dưới, cảm nhận cơ thể của hắn theo hơi thở chầm chậm phập phồng trong lòng bàn tay mình. Chỉ hôn một cái. Lang Cửu đè xuống môi Từ Bắc, đầu lưỡi trượt vào miệng hắn, những cảnh tượng cậu nhìn thấy trong phim chầm chậm hiện lên, chỉ chẳng qua cô gái đổi thành Từ Bắc. Cậu thúc vào kẽ răng của Từ Bắc, va chạm mềm mại khiến trong lòng cậu run lên một trận, tay dùng thêm ít sức, ngắt hông Từ Bắc một cái. Từ Bắc cự quậy, bởi vì bị Lang Cửu hôn, hắn chỉ nheo mắt phát ra vài tiếng hỗn loạn yếu ớt. Trong mơ hồ hắn cảm thấy có người đang hôn hắn, bắt đầu từ động chạm dịu dàng cẩn trọng dần dần biến thành cắn mút có phần bá đạo. Hắn không nói rõ được đây là thứ cảm giác gì, nụ hôn còn có chút vụng về lại trước sau không hề dừng lại này, cũng những vuốt ve dạo chơi tới lui trên người hắn, giữa hỗn loạn dục vọng lâu lắm rồi không được phóng thích từ từ bị gợi lên, hắn không thể tự chủ bắt đầu đáp trả nụ hôn này. Lang Cửu ngừng một chút, phản ứng của Từ Bắc khiến cậu có chút ngạc nhiên, nhưng càng nhiều dục vọng bị loại đáp trả vô ý thức này đánh thức, cậu vừa dò sâu thêm vào, vừa cởi quần áo mình. Lúc dán vào làn da trần của Từ Bắc, Lang Cửu chợt cảm thấy mình sắp nổ tung, cậu bắt đầu hôn loạn xạ trên mặt trên cổ Từ Bắc, tay thò vào quần Từ Bắc nhẹ nhàng nắn, động tác này khiến Từ Bắc thoắt cái căng cứng người, hơi thở bắt đầu trở nên mất quy tắc, nhịp tim nhanh dần. Lang Cửu nắm cằm Từ Bắc, Từ Bắc nhắm chặt hai mắt, khe khẽ nhíu mày, trong mắt Lang Cửu, Từ Bắc là thứ hoàn mỹ mà tràn đầy sức hấp dẫn, ngón tay cậu xuôi theo cổ sờ đến xương quai xanh, Từ Bắc ngửa ngửa đầu, cằm và cổ cong thành một vòng cung đẹp đẽ. Lang Cửu không muốn do dự nữa, không muốn tốn sức khống chế bản thân nữa. Cậu thẳng người dậy, kéo phăng quần lót của Từ Bắc. Cậu muốn có người này, ngay bây giờ. Tác giả: Vốn dĩ định chương này viết hết H, nhưng nghĩ đến còn vài thứ cần giải thích, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mừng sinh nhật, lại học được cách nấu ăn các thứ, hầy, cho nên H cũng chỉ viết phần đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]