*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Đầu tiên cho thân già nhận lỗi vì quá lười và quá lầy:)))
Từ Bắc và Kiều Khiêm ngồi trong xe bị vỡ một cánh cửa sổ cóng đến run cầm cầm nhìn nhau không nói gì, Lang Cửu ngược lại không cảm thấy gì, yên tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ vỡ, đầu tựa vào ghế ngồi nhìn ra ngoài, chỉ quay một bên gò má về phía Từ Bắc…
Trời đã tối hoàn toàn, tựa hồ bắt đầu đổ tuyết, cũng không biết cậu đang nhìn cái gì.
“Tiểu Bắc,” Kiều Khiêm kéo kéo cổ áo, che nửa mặt, tiếng buồn bực từ trong cổ áo truyền ra, “Mày không thể giữ thằng nhỏ này bên cạnh.”
Lang Cửu nhanh chóng dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ trở về, quét trên mặt Kiều Khiêm, trong ánh mắt còn thấu xương hơn gió rét bên ngoài khiến Kiều Khiêm nhích lại nhích về phía sau, sau lưng có chút ớn lạnh: “Đệt, mày trông nó, trông nó…”
“Mày yên tĩnh chút,” Từ Bắc đẩy Lang Cửu một cái, “Tụi tao chỉ trò chuyện một lát, lại không nói muốn bán mày.”
Lang Cửu lại kiên trì nhìn Kiều Khiêm mười mấy giây, mới rũ mắt cúi đầu: “Ừm.”
“Tiểu Bắc, tao nói với mày rồi,” Kiều Khiêm liếc mắt nhìn Lang Cửu, do dự một chút, trốn sau lưng ghế, “Nó cứ lúc sói lúc người quá gây chú ý, thời gian dài sẽ xảy ra chuyện, Ban Đại Đồng còn đang tìm mày đấy.”
“Vậy chứ biết làm sao, mày bảo tao ném nó về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-quyen-ru-cua-soi/584936/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.