*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Phi Phi
Kiều Khiêm hai giờ sau mới tìm được Từ Bắc.
Cái điện thoại Từ Bắc gọi tới không hiểu sao lúc anh chạy đến Bắc Lĩnh thì không gọi được nữa, Kiều Khiêm chỉ có thể bất đắc dĩ đánh xe lòng vòng quanh huyện thành.
Có bốn con đường dẫn vào huyện thành, anh đảo hai vòng mới trông thấy trên một đống tuyết ven đường có dấu vết bị quẹt qua.
Còn phải cảm tạ ông trời già trong hai giờ này còn chưa có tuyết rơi, nếu không cho dù anh có chạy mười vòng nữa, cũng không thể thấy Từ Bắc lúc này đã ngay đơ như xác chết.
Kiều Khiêm trượt xuống theo đường zích zắc, thò tay sờ cổ Từ Bắc một cái, mạch đập rất yếu, nhịp có nhịp không rất uể oải.
Anh phác lên mặt Từ Bắc một bạt tai: “Từ Bắc!”
Từ Bắc không có phản ứng, nhưng ngực áo đột nhiên khẽ động, toàn bộ chú ý của Kiều Khiêm tập trung trên mặt Từ Bắc, không để ý trong áo hắn trồi lên một cục. Lúc này động đậy khiến anh sợ muốn xỉu, lui về phía sau ngồi phịch xuống đất.
Khóa kéo bị vạch ra, bên trong lộ ra một cái đầu chó trắng nho nhỏ.
“Cái!” Kiều Khiêm không nhịn được kêu một tiếng, lại cảm thấy kêu hơi lớn, vội vàng hạ giọng, “… đệt mợ.”
Con chó nhỏ từ trong áo chui ra không để ý phản ứng thái quá của Kiều Khiêm, tự nhiên đến liếm dưới cằm Từ Bắc, vừa liếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-quyen-ru-cua-soi/584920/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.