“Tử nhi, nàng không sao chứ?! Huh?”
Khải Ân nhìn nữ nhân rơi từ trên cây xuống, vội vàng bay nhanh đến ôm cô hạ người xuống đất, hắn thật sự không nên để nàng tìm hiểu quá sâu vào kí ức của mình như vậy, đã biết nàng sẽ ngã đau, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn kí ức của nàng quay lại. Kí ức của quá khứ, dù đau khổ nhưng hắn muốn nàng nhớ nàng còn có hắn, một đứa trẻ luôn bên nàng từ nhỏ đến lớn, bên cạnh mãi che chở quan tâm, và cả..luôn đợi nàng.
“Khải Ân…ta vẫn không nhớ gì về huynh”
Yêu Tử nhìn người nam nhân với ánh mắt dịu dàng tha thiết, chứa đầy nỗi lo lắng, tâm nàng tự nhiên yên tĩnh lại, mọi lo lắng trước mắt đều dần tan biến. Nàng đứng vững, rời khỏi người Khải Ân.
“Ta không sao, thực xin lỗi, ta thực không nhớ gì về huynh”
Nói trong e ngại, nàng cũng không muốn hắn thất vọng khi bỏ bao công sức như vậy để tìm lại kí ức cho nàng, nhưng mọi thứ đều trở nên công cốc. Nhưng khi nàng cố ý muốn nhớ lại thì như có ai đó che đi mảng đỏ kí ức, rồi từ từ lau nó đi, kí ức đối với nàng trở thành một mảnh trắng xóa.
Khải Ân nhìn nàng như vậy hắn không muốn ép nàng, dù hắn thật sự mong đợi nàng có thể nhớ ra hắn, nhớ về hắn và nàng cùng nhau đã làm gì, nhưng nàng một khi nhớ lại thì đầu nàng như búa bổ, có lẽ đối với hắn quá ích kỉ. Khải Ân không muốn Yêu Tử phải chịu thêm đau đớn. Hắn nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-quyen-ru-cua-ho-ly/1522265/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.