Mười bảy năm sau..
Một phụ nữ lớn tuổi ngồi trên ghế gỗ, đọc báo người hầu vừa mua. Tóc bà búi lên, những nếp nhăn hằn trên đôi mắt già nua sụp xuống. Nghe thấy tiếng bước lớn trên lầu, bà lật sang trang tiếp theo. Nhưng đôi mắt của người phụ nữ không rời khỏi tờ báo.
Người hầu đang ở trong bếp chuẩn bị trà, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần. Tiếng bước chân vội vã vẫn tiếp tục, có không muốn nghe cũng không được, bỗng có thứ gì đó bị vỡ, người hầu mở to mắt.
Ngay cả bà Aubrey đang lặng lẽ đọc báo, cũng nhắm mắt lại, môi bật ra tiếng thở dài: "Ta tự hỏi lần này con bé lại làm vỡ cái gì nữa đây. Ta có thể hiểu tại sao những nhà kia chẳng buồn thuê nó rồi."
"Cô ấy không tệ như vậy đâu, thưa bà." Người hầu khẽ cười, bà chủ nhìn anh ta, anh ta hắng giọng.
"Theo kinh nghiệm của tôi, cô ấy sẽ là một nữ gia sư tốt. Dù gì thì, cô ấy cũng tiếp thu kiến thức rất nhanh và hầu như xuất sắc ở mọi khía cạnh. Chỉ là, tôi không biết cô ấy cũng sẽ xuất sắc trong khoản vụng về và hay làm vỡ.."
Tiếng bước chân ồn ào và vội vã lao xuống cầu thang, một cô gái trẻ xuất hiện. Cô suýt bị trượt chân khi đặt chân lên bậc thang cuối cùng nhưng rất nhanh chóng, cô đã lấy lại được thăng bằng.
"Suýt chút nữa." Cô gái trẻ thì thầm. Bước xuống đất, cô cúi đầu chào: "Chào buổi sáng, dì Aubrey!"
Bà Aubrey đặt tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-quyen-ru-cua-bong-dem/2873475/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.