Ngày hôm sau, Eve dậy muộn hơn bình thường một chút. Khi tấm rèm trong phòng bất ngờ bị kéo ra, Eve cau mày mở mắt thì thấy Eugene đang giúp cô buộc rèm và mở cửa sổ trong phòng.
"Chào buổi sáng, cô Eve. Cô ngủ ngon chứ?" Eugene nói.
"Ừm, tôi nghĩ vậy. Mấy giờ rồi nhỉ?" Tuy hỏi thế, nhưng Eve vẫn muốn nằm trên giường lâu hơn một chút.
"Ba mươi phút nữa cô bắt đầu đến Skellington vẫn còn kịp." Eugene trả lời, Eve liếc nhìn đồng hồ trên tường.
"Ôi không!" Cô vội tung chiếc chăn ấm áp ra, đặt chân xuống đất, vừa mở tủ lấy đồ vừa trách: "Sao anh không đánh thức tôi sớm hơn chứ?"
"Tôi không biết cô vẫn đang ngủ." Eugene nhanh chóng trả lời. "Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi. Cô có cần tôi gói bữa sáng lại cho cô không?"
"Vâng, thật tuyệt! Cảm ơn Eugene! Anh quả là một thiên thần!" Eve vừa khen anh vừa nhanh chóng nhặt quần áo của mình và vào phòng tắm.
Nghe Eve nói vậy, Eugene vẫy tay xem như đã nhận lời khen rồi đóng cửa phòng rời đi.
Đêm hôm qua anh đã rất lo cho cô chủ của mình, đến khi cô trở về, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dường như cô chủ đang bận tâm điều gì đó.
"Chúng tôi đều rất lo lắng cho cô đó, cô Eve! Có phải lũ ma cà rồng bắt cô làm thêm giờ không?" Đây là những lời đầu tiên Eugene thốt ra.
"Xin lỗi vì tôi đã làm anh lo lắng, giờ tôi cảm thấy ổn hơn hồi sáng ấy chứ." Eve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-quyen-ru-cua-bong-dem/2873398/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.