Lần này Duy nhìn cô và hỏi, ánh mắt anh tràn đầy niềm tin, chắp hai tay ra phía sau
"Vậy bây giờ tôi với cậu là gì? Bạn bè hay...... người yêu?" Giọng anh trầm ấm, nhìn nàng cười ngây ngốc
Sao cơ? Cậu ta bị điên rồi à? Tôi chỉ muốn thích cậu cho quãng đường thanh xuân không bị nhàm chán, nên đừng thích lại tôi chứ...
Mỹ Thanh nhìn anh một lúc rồi nói "Là bạn bè!..." biểu cảm như người xa lạ, cứ thể chưa từng quen biết
Duy đứng lặng, ngũ quan khuôn mặt liền thay đổi, miệng ngừng cười, thờ ơ đáp "Ò"
Giọng anh lạnh nhạt như chưa từng có chuyện gì, cũng chẳng hỏi lý do vì sao cô từ chối
Sau đó quay lưng, đi chậm rãi trở về phòng karaoke, vẻ mặt đen sậm chứa nỗi u sầu
Chuyện tốt như vậy, có kẻ ngốc nào không đồng ý chứ! Nhưng cái gì chẳng có lý do của nó
Trước lúc gặp Hữu Lăng, Mỹ Thanh đã trở về phòng karaoke một lần, mới chỉ vừa mở cửa, chưa bước vào thì cô đã thấy một cảnh tượng nhức nhối trong tầm mắt
Vô tình thấy có một cô gái nhỏ nhắn, đôi mắt đen huyền, mái tóc dài xõa ngang lưng, nụ cười duyên với má lúm đồng tiền, một vẻ đẹp dịu dàng mà đằm thắm, với đôi môi đỏ đậm.
Cô mặc chiếc váy trắng mỏng dài tới gối, cổ chữ V trông thùy mị và thuần khiết
Cô gái ấy giành mất chổ ngồi của Mỹ Thanh, dáng vẻ tự nhiên như chổ của mình, còn cùng Anh Duy cười nói vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-quyen-ru-chet-nguoi/2547518/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.