Chương trước
Chương sau
Chu Chu hung hăng hắt xì một cái, dưới ánh mắt lo lắng của củ cải nhỏ cười cười với hắn, tâm tình rất tốt, tiếp tục ăn cơm. Hắn cũng không biết bởi vì một động tác nhỏ của mình liền kinh động tới người nào đó, hơn nữa còn bị một ít người nhớ thương, nhưng hắn vẫn không hề biết gì, đã thế lại còn đắc chí với kỹ thuật diễn không tồi của bản thân.
Xuyên tới thế giới này, bữa cơm đầu tiên Chu Chu ăn thật sự là thoải mái. Không hổ là đồ ăn ở Tu Chân giới, ăn vào đã thấy khác xa với đồ ăn bình thường. Chu Chu nghĩ, nếu ở đây mỗi ngày người ta đều ăn những thứ này, thì ngây người ở đây qua ngày cũng không tồi.
Kỳ thật Chu Chu không biết, không phải ai cũng có thể hưởng thụ được loại linh gạo linh thịt năm sao này. Nhưng mà hắn làm phong chủ của một đỉnh, cho nên mới có đặc quyền cao cấp này.
Ăn no cơm, Chu Chu cảm thấy cả người đều sảng khoái, tinh thần tăng lên mười phần, khác với bộ dáng ăn ngấu nghiến của hắn, củ cải nhỏ ăn cơm rất tao nhã, cầm bát cơm trong tay, một miếng lại một miếngm, ăn chậm nhai kĩ, ngẫu nhiên sẽ gắp một đũa rau xanh, cũng nhai kỹ nuốt chậm, lướt qua liền ngừng, dáng ăn văn nhã như thế làm Chu Chu thấy hơi xấu hổ, nếu đem hắn so với củ cải nhỏ, thì hắn ăn quả thực là thô bạo.
Cơ Boss nhìn thấy trong chén mình đột nhiên nhiều hơn một đũa thịt, khó hiểu nhìn về phía Chu Chu.
Nhìn thấy đôi mắt trong sáng kia, Chu Chu biệt nữu nói: "Vân nhi không thể kén ăn, nên ăn nhiều thịt một chút, bằng không sẽ không no, mà đã ăn không đủ no thì làm sao có thể cao lên được." Hắn mới không nói mình có chút ghen ghét dáng ăn văn nhã của tiểu tử này đâu.
Cơ Boss ngẩn ra, sau đó cúi đầu, bình tĩnh nâng bát lên, tiếp tục nhai kỹ nuốt chậm, trừ lần đó ra đều không có bất cứ phản ứng nào nữa, chỉ là nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện, cặp mắt băng tuyết kia dần dần nhiễm một tầng ý cười, khóe môi cũng cong lên một chút, đũa phần lớn cũng gắp tới đĩa thịt.
Thật lâu sau, Chu Chu đột nhiên nghe được một câu nho nhỏ, "Cảm ơn sư phụ." Cảm ơn sư phụ, cảm ơn ngươi, đã cho ta biết, thì ra cảm giác được người khác quan tâm lại có thể tốt đẹp tới như vậy.
Bởi vì thời gian cách quá lâu, Chu Chu không hiểu lời cảm ơn này là vì cái gì, chờ đến khi hiểu được, nhìn hai bên tai củ cải nhỏ hồng hồng, mới bừng tỉnh, hóa ra củ cải nhỏ nhà hắn đang thẹn thùng.
Như phát hiện ra thú vui mới, Chu Chu nghiêng đầu nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, không chớp mắt. Thầm nghĩ, đại thần xuyên không quả nhiên vẫn rất yêu ta, cho ta một bé shota vừa dễ thương như vậy, lại hay xấu hổ nữa chứ. Thật sự là đồ đệ nhà mình đây sao? Aiz ui, đang ngủ cũng phải cười tỉnh đó.
Shota: Những bé trai trước tuổi dậy thì (thường có ngoại hình xinh xắn, nhỏ nhắn hoặc đáng yêu,...) hoặc những chàng trai đã trưởng thành nhưng ngoại hình trông như thiếu niên.
Lúc đầu Cơ Boss còn có thể làm lơ cặp mắt đang dính trên người mình, nhưng ánh mắt kia càng ngày càng trở nên trần trụi, cuối cùng làm hắn hơi tức giận, cảm giác quen thuộc trong trí nhớ nổi lên trong lòng, người nọ cũng đã từng luôn dùng ánh mắt trần trụi như vậy nhìn mình, mang theo ý trào phúng và thương hại, dưới ánh mắt kia, chính mình hết thảy phảng phất không thể che giấu được chuyện gì, hắn đã từng mềm yếu vô lực, đã từng chật vật bất kham, đã từng chịu rất nhiều khuất nhục, bị người giẫm đạp, sau đó đều bị ánh mắt kia chăm chú quan sát hết thảy.
Ý cười trong mắt dần dần bị hận ý khắc cốt thay thế, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh mà chính hắn cho rằng mình sớm đã quên đi.
Cơ Vân Lưu bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đối diện với cặp mắt quen thuộc kia, nhưng trong nháy mắt, cừu hận chiếm xâm chiếm bị ý thức làm hắn tỉnh táo lại, đúng rồi, người trước mắt này căn bản không phải người trong trí nhớ của hắn, y là sư phụ, là người nhà, là ấm áp duy nhất, y đã thề sẽ chăm sóc cho hắn, là người thân nhất trên đời này của hắn.
Vì sao hắn lại đem người trước mặt trở thành Vân Thanh Mạch trước kia, thật là quá vớ vẩn, trong đôi mắt của người trước mặt hắn không hề có ác ý, không có dục vọng, không có trào phúng, không có thương hại, chỉ có sự tán thưởng và hạnh phúc.
Hạnh phúc? Cơ Boss tự động lý giải vì: Sư phụ cảm thấy cùng hắn ăn cơm là một việc hạnh phúc. Nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy sư phụ đối với hắn thật tốt, hắn cũng nên đối tốt với y một chút.
Vì thế, khuôn mặt nhỏ non nớt liền nở nụ cười sáng lạn với Chu Chu như đang đi vào cõi thần tiên.
Chu Chu hoàn toàn không biết, hắn lỡ hoa si củ cải nhỏ một chút, tiện thể khen đại thần xuyên không mấy câu, lại vô tình đả động tới trái tim yếu ớt mẫn cảm của Cơ Boss, nhưng may mắn là cuối cùng thì độ hảo cảm của Cơ Boss lại tăng vụt. Chỉ là lúc phục hồi tinh thần lại, đột nhiên thấy trước mắt mình có một khuôn mặt nhỏ cười sáng lạn, vừa trắng vừa mềm, bỗng dưng mở to hai mắt. Làm bậy nha, đồ đệ à, nhà ngươi manh như vậy, thân là sư phụ ta phải làm sao đây?
Chu Chu thầm nghĩ.
Ăn xong cơm, Chu Chu nói với Cơ Vân Lưu mình muốn ra ngoài một chút, bảo hắn về phòng tu luyện. Cơ Boss cũng có bí mật của mình, đương nhiên đáp ứng rất sảng khoái, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhẹ nhàng nhắc nhở: "Sư phụ, người đi sớm về sớm."
Chu Chu vui mừng đáp lời: "Trước giờ cơm chiều sẽ trở về."
Hắn còn phải tới chỗ Tôn Dũng hỏi thăm vị trí của thư viện Quân Sơn Phái nằm ở đâu, cách đi đến thư viện, hắn cần phải học lại cách sử dụng một thân tu vi của mình trước lễ thu đồ đệ, miễn tới lúc đó lộ ra sơ hở. Hắn có thể hỏi củ cải nhỏ, nhưng chung quy cái mặt già của hắn lại không đủ dày, vì dù sao hắn cũng không biết nên giải thích cho củ cải nhỏ vì sao mình lại phải đi hỏi mấy vấn đề cấp thấp như vậy.
Thư viện nằm trên Quân Tử Phong, theo Tôn Dũng nói, không tính là xa, chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ là đến, chính là mẹ nó sao hắn biết được một chén trà nhỏ lại có thể uống được năm sáu tiếng đồng hồ cơ chứ, vừa leo núi vừa thở hồng hộc, Chu Chu vô lực nhìn Quân Tử Phong càng ngày càng xa, sắp hỏng mất, trong lòng hung hăng nguyền rủa Tôn Dũng ăn mì không cho gói gia vị.
Tuy không biết gói gia vị là vật gì, Tôn Dũng nằm không cũng trúng đạn, thực sự vô tội, gã nói một chén trà nhỏ đương nhiên là chỉ tình huống tu sĩ ngự phong để đi, sao hắn dám nghĩ tới chuyện Vân Thanh Mạch đã đổi hồn cơ chứ, mà người này còn là một người có chút lười, ngũ cốc cũng không phân biệt được, một trạch nam tiêu chuẩn, không chỉ không thể ngự phong, mà còn là một tên không thể phân biệt đông tây nam bắc.
Chu Chu nhìn rừng cây, lại nhìn nhìn xung quanh, tức khắc khóc không ra nước mắt, vì sao hắn lại không cẩn thận đi tới nơi rừng rú này rồi, chung quanh cây cối mọc rậm rạp nhìn không thấy điểm cuối, cũng không biết có yêu thú lui tới hay không, nhưng dựa theo tiểu thuyết tu chân mà nói thì nhất định là có.
Mù đường không đáng sợ, chỉ sợ mù đường nhưng lá gan lại không lớn mà thôi.
Trời tối dần, Chu Chu không thể tìm về đường cũ, chính là đại thần mù đường tỏ vẻ, tìm được đường cũ quá khó khăn, tỷ lệ cực kì thấp.
Chu Chu ở trong rừng cây vòng đi vòng lại, cũng tìm không thấy lối ra. Lúc này trời đã hoàn toàn trở tối, nhưng cũng có lẽ là do nhãn lực của người tu luyện đều tương đối tốt, hắn vẫn cứ có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ mồn một.
Cho nên, khi hắn đột nhiên nhìn thấy ở rừng cây cách đó không xa có một đôi mắt đỏ như máu, tức khắc chấn động, yết hầu căng thẳng.
Thật lâu về sau Chu Chu cùng người khác đánh cuộc bị thua, phải nói ra một việc bản thân sợ hãi nhất, khi hắn miêu tả đến một màn này, hắn khoa trương nói: Lúc ấy hắn sợ tới độ muốn són ra quần. Đối phương không thể lý giải câu nói hài hước của người địa cầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn từ đầu đến chân, trong ánh mắt tràn đầy ý vị, cuối cùng đi đến kết luận, dị thường ghét bỏ đem bản thân dịch ra xa.
Lúc đó Chu Chu nói ra cảnh ngộ này chỉ cho là một chuyện vui đùa, sau khi cười xong liền quên.
Nhưng giờ này, hai chân hắn lại chỉ có thể chôn tại chỗ, căn bản là bất động, bởi vì chân! hắn! mềm nhũn rồi!!!
Đậu má, cái tình huống này là sao, ai nói xuyên không nhất định sẽ bất tử, ai nói xuyên không nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của đại thần, chẳng lẽ hôm nay mạng hắn phải đứt tại đây sao? Chuyện này chẳng khác mấy chuyện Thần Sáng Thế đi du lịch nhân gian, bị một đứa trẻ con lấy dao gọt hoa quả cùn thọc chết!
Ánh mắt nhìn theo yêu thú từng bước từng bước tiếp cận mình, Chu Chu cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của yêu thú kia, đó là một con yêu thú cao quá đầu người, màu trắng, thân hình cao lớn, hình thể mạnh mẽ tuyệt đẹp, trên trán của nó có một chỏm lông hình ngọn lửa màu đỏ, cùng màu với đôi mắt của nó, cho nên xa xa nhìn lại, phảng phất là ba ngọn lửa trong không trung thay nhau nhảy múa. Ở trong màn đêm đen nhánh như thế, màu đỏ tươi vừa quỷ dị lại vừa yêu diễm.
Chu Chu ngừng thở, mắt quên cả chớp nhìn yêu thú, gắt gao bảo trì trạng thái người gỗ, sợ bản thân không cẩn thận cử động mạnh một chút làm yêu thú này nổi lên thú tính, sau đó đem hắn ăn tươi nuốt sống.
Lang yêu đã đến gần trong gang tấc, Chu Chu có thể tinh tường cảm giác được cánh mũi của nó phun ra hơi thở nóng rực. Nó dùng sức ngửi ngửi người Chu Chu, cặp mắt lửa hồng lộ ra biểu tình mê hoặc, như muốn xác nhận chuyện gì, lại duỗi đầu lưỡi liếm liếm lên mặt Chu Chu, hương vị tươi ngon kia làm con ngươi nó trong nháy mắt sáng ngời, như hai ngọn lửa sáng quắc thiêu đốt Chu Chu.
Trong thâm tâm Chu Chu cảm thấy kinh sợ không thôi, tuy rằng lang yêu này không lập tức ăn hắn, nhưng nhìn biểu tình thèm nhỏ dãi kia của nó là biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nó cho lên mâm đồ ăn, sở dĩ không lập tức ăn luôn, chỉ là nó còn đang mải suy xét nên ăn từ đâu mới là tốt nhất. Đậu má, loại cảm giác bị coi như lương thực không thú vị chút nào.
Đại thần xuyên không, cầu buông tha!
Dựa vào hiểu biết của hắn về đại thần xuyên không, phỏng chừng tên đó sẽ không để ý đến hắn đâu, vì thế Chu Chu quyết định tự cứu mình, lắp bắp nói: "Ừm, lang huynh, chúng ta thương lượng một chút có được không?"
Lang yêu có khả năng là người một nhà với đại thần xuyên qua, một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, đầu lưỡi tiếp tục liếm mặt Chu Chu, bình tĩnh hưởng dụng phúc lợi trước bữa cơm của mình.
Bị đại thần xuyên không làm lơ đã quen, Chu Chu không bị sự lãnh đạm của lang yêu lung lay, "Kỳ thật, ta thật sự không thể ăn đâu, ngươi xem ta gầy như vậy, toàn thân cũng chưa được mấy lượng thịt, ăn ta không đủ nhét kẽ răng, nếu không ngươi thả ta đi, để ta tìm đồ ngon cho ngươi, bảo đảm ngươi ăn một lần, là muốn ăn thử lần hai."
Thấy lang yêu từ đầu tới cuối không có phản ứng, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, cắn răng nói, "Ngươi muốn ăn thịt người, vậy, ta...... Đậu má, không thể ăn ta được đâu." Nói xong lời cuối cùng, Chu Chu bỗng dưng nâng cao âm lượng, cơ hồ rống lên. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận. A a a a, loại lời nói anh dũng hi sinh như vậy, khẳng khái chịu chết như vậy không phải do hắn nói đâu, tất cả là do bị đồng chí lang yêu kề răng vào cổ mà thôi.
Đang vùi đầu hưởng dụng mỹ vị, lang yêu bị Chu Chu đột nhiên bùng nổ, ngắt cảm xúc, chậm rãi từ cổ Chu Chu gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ quái nhìn người trước mắt đột nhiên biến thân thành một con người rắn rỏi.
Ta khi nào nói muốn ăn thịt người, loại thịt rác rưởi này mà dám xưng là đồ ăn? Làm ơn, hắn đường đường là thần thú, thực sự rất kén ăn đó, nó không ngu xuẩn như mấy con thú chưa khai mở linh trí, đói bụng mà ăn quàng đâu.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu công then thùng mới đáng yêu, nhóm tiểu yêu tinh đọc truyện, các ngươi có hiểu không?
Hiểu lên tiếng đi nào, mấy ngươi tặng cho tiểu công vài sao là được nha ~~
Không hiểu cũng nói, tiểu công cho ngươi một sao ~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.