Công Tôn Diêm sững sờ. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, dường như Chung Ly Tà đâu có nói là mình già, Công sư thúc này cũng chỉ là một cái bối phận thôi, đâu có thể chứng mình được hắn quá già. Lúc nào mà hắn cũng chẳng hào hoa phong nhã sao lại bị gọi là già, vậy sao có thể lấy vợ được đây? " Sắt Sắt à, cũng không thể gọi ta là Công sư thúc được." Hồng y nam tử đứng lên. Cúi người xuống, cùng Tiền Sắt Sắt mắt đối mắt, mũi đối mũi. " Không gọi là Công sư thúc? Vậy gọi là gì? Chẳng lẽ là sư gia gia?" Tiền Sắt Sắt vừa dứt lời sau đó lại vội càng lắc lắc đầu: "Không được không được, ngươi không phải là sư phụ của mỹ nhân sư phụ không thể gọi là sư gia gia được. Chẳng lẽ muốn kêu là sư thúc?" Tiền Sắt Sắt vừa dứt lời, không đợi Công Tôn Diêm mở miệng phản đối, Chung Ly Tà đã mỉm cười nói với hắn: "Xem ra sư thúc đối với sư điệt ta đã quá mức hài lòng rồi cho nên rất muốn gọi ta là sư huynh?" Dứt lời hắn lại bày ra một khuôn mặt khó xử: "Chỉ là cho tới tận bây giờ trưởng ấu đều rất muốn phân rõ. Nhưng nếu sư thúc thiết tha muốn gọi sư điệt là sư huynh thì sư điệt cũng không còn cách nào khác đâu." Công Tôn Diêm nghe xong chỉ thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất. Cái gì gọi là thiết tha muốn gọi chứ. Chỉ là hắn không đồng ý cho tiểu hồ ly gọi hắn là sư thúc có được hay không? Phải hiểu rằng chuyện cả đời hắn cảm thấy hả hê nhất chính là sư thúc của Chung Ly Tà sau đó có khả năng không ngừng không nghĩ áp bức Chung Ly Tà, trêu đùa Chung Ly Tà. Chung Ly Tà vồn là trưởng ấu cho nên chưa bao giờ nói thêm điều gì. Cùng lắm là không cần để ý, nhưng hôm nay rõ ràng phản lại một quân. Cái này chính là đang trả thù hắn đùa giỡn tiểu hồ ly. Càng nghĩ Công Tôn Diêm càng thấy thật là một trò chơi thú vị. Khẩu Phật tâm xà sinh lòng yêu thương đối tượng lại là một con sắc hồ ly. Xem ra hắn nhất định phải hảo hảo lợi dụng nguồn tài nguyên thiên nhiên (chính là dung mạo đó) của bản thân thông đồng một chút với tiểu hồ ly này mới được. Nghĩ đến vậy, nụ cười trên mặt Công Tôn Diêm càng thêm lớn. Nhìn tiểu hồ ly rồi nói: "Tiểu Sắt Sắt nha, ta còn chưa có cưới vợ đâu. Ngươi gọi ta già như vậy là muốn ta không cưới được thê tử hay sao? Tiểu Sắt Sắt chịu trách nhiệm ư?" Tiền Sắt Sắt nháy mắt mấy cái rồi hỏi lại: "Mỹ nhân Công sư thúc không phải đã năm sáu mươi tuổi rồi sao? Như vậy mà còn không già ư? Con người sáu mươi chính là hoa giáp đều đã có cháu trai có thể lấy vợ rồi." Lúc nói chuyện Tiền Sắt Sắt còn không ngừng lay động lỗ tai nhỏ của mình. Bộ dáng như vậy muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội. Công Tôn Diêm nhìn tiểu hồ ly linh động giảo hoạt trước mặt cảm thấy thật thú vị. Nếu so với cái tên sư điệt khẩu Phật tâm xà kia thì tiểu hồ ly như vậy thật là thú vị hơn rất nhiều. Thật muốn mượn chơi mấy năm a. Chỉ là khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cảnh giác của Chung Ly Tà, ngay lập tức hắn liền bỏ ngay ý nghĩ trong lòng này đi. Chuyện đùa, trêu chọc tên sư điệt này thì không sao nhưng đụng vào điểm mấu chốt của hắn thì hắn sẽ không quản thân phận là sư điệt sư thúc hay là trưởng bối gì đó. Sẽ ngay lập tức tra tấn người đó đến khi kêu cha gọi mẹ mới thôi. Đôi mâu của Công Tôn Diêm đảo một vòng. Nếu không có khả năng mượn được tiểu hồ ly này vậy thì hắn có thể ở lại chỗ này mà! Nghĩ đến vậy Công Tôn Diêm không muốn quần nhau với Tiền Sắt Sắt nữa. Chỉ cần được ở lại, về sau sẽ còn nhiều thời gian để trêu đùa tiểu sắc hồ ly thú vị này. Cho nên việc cấp bách chính là phải được ở lại. "Sư điệt, gần đây ta cảm thấy phàm trần và những lão bất tử kia đang quần nhau nên cảm thấy thể xác và tinh thần rất mệt mỏi. Thật muốn ở trên đảo này mấy ngày." Công Tôn Diêm nói đâu ra đấy, y như đây thật sự chỉ là một việc rất bình thường. "Sư thúc không phải chơi rất vui vẻ sao? Sao lại cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy?" Trong mắt Chung Ly Tà hiện lên một đạo ánh sáng âm u. Cũng không ngẩng đầu lên để nhìn thấy việc Công Tôn Diêm nói dối. Đừng tưởng rằng hắn không biết cái người này chỉ e sợ cái thế giới này không chịu loạn lên lại muốn ở đây làm cái gì. "Ai nói là ta chơi vui vẻ. Ta đây không phải là giữ gìn hòa bình cho quốc gia hay sao?" Công Tôn Diêm nghe Chung Ly Tà nói xấu mình liền lập tức không làm. Lông mày nhướng lên lời lẽ chính nghĩa nói ra. Công Tôn Diêm vốn yêu mị. Động tác như vậy càng sinh ra cảm giác mê hoặc lòng người. Nằm ở trong ngực, Tiền Sắt Sắt nhìn thấy lại một hồi chảy nước miếng. Cảm thấy trên mu bàn tay ướt át, Chung Ly Tà cúi đầu nhìn xuống liền thấy hai mắt tiểu hồ ly nhìn chằm chằm Công Tôn Diêm, khóe miệng còn rớt xuống một sợi tơ bạc. Chung Ly Tà nhẹ nhàng nhíu mày. Thò tay nhéo nhéo lỗ tai Tiền Sắt Sắt, hỏi: "Sắt Sắt, nhìn đủ chưa, hả?" Tiền Sắt Sắt giật mình. Xoay đầu lại, nịnh nọt ton hót tự đắc cười nhìn Chung Ly Tà nói: "Mỹ nhân sư phụ, chỉ là Sắt Sắt cảm thấy mỹ nhân Công sư thúc quá mức lẳng lơ cho nên mới dùng sức nhìn hắn chỉ hy vọng hắn có thể phát hiện ra mà thu liễm lại. Không thể tưởng được, hắn lại không phát hiện ra được." Nói xong nàng còn giả vờ giả vịt than một tiếng: "Con nít không dễ dạy a." Tiền Sắt Sắt nói đâu ra đấy, nói rất có đạo lý. Nếu không phải Chung Ly Tà đã sớm hiểu rõ bản tính của nàng chỉ sợ cũng phải tin nàng. Chung Ly Tà không những không vạch trần lại còn nhìn thoáng qua Công Tôn Diêm rất nghiêm túc gật gật đầu phụ họa nói: "Đúng là rất lẳng lơ." Công Tôn Diêm đang chuẩn bị một tư thế để phô trương nhan sắc nhưng nhanh chóng phải dừng lại. Cảm thấy lộn xộn trong gió, bình sinh đây là lần đầu tiên bị người ta nói là lẳng lơ còn xuất phát từ trong miệng của một sắc hồ ly. Mị lực của hắn ở đâu rồi. "Sắt Sắt a, Công sư thúc không phải là lẳng lơ." Công Tôn Diêm cảm thấy cần phải tất yếu uốn nắn quan niệm cho Tiền Sắt Sắt. Dù cho là nàng muốn lấy lòng mỹ nhân sư phụ của nàng nhưng lời này từ trong miệng tiểu hồ ly là không được. Cái này nếu truyền ra ngoài, cả đời anh minh sáng suốt của hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. "Không gọi là lẳng lơ?" Tiền Sắt Sắt nghiêng đầu nhìn Công Tôn Diêm. Trong mắt hiện ra nghi hoặc. Công Tôn Diêm mở cờ trong bụng. Nghĩ thấy cơ hội đã tới nếu như hắn mở miệng dẫn dụ sẽ dễ dàng chỉnh lại quan niệm của tiểu hồ ly. Đang muốn mở miệng nhưng lại bị Tiền Sắt Sắt cướp mất. "A, ta đã biết mỹ nhân Công sư thúc nên gọi là gì rồi!" Tiền Sắt Sắt một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ đưa tới sự mong đợi từ tận đáy lòng của Công Tôn Diêm cùng sự tò mò của Chung Ly Tà. Hai người đồng thanh hỏi: "Tên gì?" "Phô trương phong thái nha" Tiền Sắt Sắt nói ra một câu rất là đương nhiên. Phô trương phong thái? Cái kia không phải là chuyện mà một nử tử thanh lâu hay làm ư? Trong lúc nhất thời thần sắc hai người có vẻ khác nhau. Khóe miệng Chung Ly Tà mỉm cười nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia bất đắc dĩ. Cái tiểu hồ ly này, hắn còn không biết nàng vẫn có một mặt linh động giảo hoạt như vậy. Vẻ mặt Công Tôn Diêm thì như không có chỗ để phát tiết. Biết mình không chiếm được chỗ tốt ở tiểu hồ ly. Công Tôn Diêm đành phải chuyển đầu nhìn Chung Ly Tà: "Sư điệt, rốt cuộc ta có thể ở đây được không?" "Nếu sư thúc có thể tự xây cho mình một gian nhà thì ta đương nhiên không ngăn cản rồi.." Chung Ly Tà nhíu mày trả lời. Công Tôn Diêm nhìn căn nhà có ba gian phòng rồi nhìn Chung Ly Tà cười nói: "Ta ngủ ở gian phòng của tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly thì ngủ với ngươi." Nói xong vẻ mặt cười xấu xa nhìn Chung Ly Tà. Vẻ mặt đó muốn bao nhiêu vô sỉ thì có bấy nhiêu vô sỉ. "Căn phòng kia không phải Sắt Sắt ở. Sắt Sắt mới thu được người hầu." Chung Ly Tà cảm thấy sư thúc của hắn bị giáo huấn vẫn còn chưa đủ. "Vậy càng đơn giản, hắn ngủ phòng bếp, gian phòng của hắn cho ta. Quyết định như vậy đi." Nói xong quay người nói: "Ta đi bái tế sư huynh." Đang ở trong dược điền Chung Ly Uyên hắt xì hơi một cái. Lầm bầm một câu gì đó rồi lại tiếp tục nhổ cỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]