Bạch Thiên vừa rời đi, một luồng ánh sáng mạnh vụt qua khiến Lâm Thiên phải nhắm mắt lại. Lúc cậu mở mắt ra thì cũng bị ánh sáng của tia nắng vàng chiếu nhẹ vào. Lâm Thiên dùng tay ngăn những tia nắng chiếu vào mặt rồi cố ngồi dậy. "Ưm!"
Nghe tiếng động, Lâm Thái đang kiểm tra số dược thảo mới hái quay lại nhìn rồi đi lại chỗ cậu. " Con tỉnh rồi sao? Sao lại bất cẩn để bị ngất ở gần hồ nước vậy?"
"Ba! Con xin lỗi vì đã để ba lo lắng!" Lâm Thiên cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng mặt ông.
Lâm Thái giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cậu. " Đứa trẻ ngốc này, con có làm sai gì đâu, sao phải xin lỗi ta chứ? Con không bị thương là tốt lắm rồi!"
"Dạ!" Lâm Thiên cười tươi khi nghe vậy. Cậu như nhớ ra gì đó liền vội hỏi:" Ba tìm thấy con ở cạnh hồ nước vậy chắc ba cũng nhìn thấy Dạ Bạch Hương Liên chứ? Con chính là ngửi thấy mùi hương của nó nên mới bị bất tỉnh. "
"Ta thấy rồi!" Ông búng nhẹ vào trán cậu. " Con đó! Lần sau không được tò mò như vậy nữa biết chưa. May mà ta thấy con đi lâu không trở lại nên mới đi tìm rồi phát hiện ra con chứ nếu không là con đã bị lũ rắn độc kia cắn rồi. "
Nghe lời trách móc của Lâm Thái, Lâm Thiên không cảm thấy buồn mà lại vui vẻ cười tươi. "Vâng con biết rồi thưa ba!"
"Thôi, con dậy rồi, chúng ta cũng nên thu dọn đồ đạc để trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-trong-game-muon-gap-ta-/3333840/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.