Một tiếng mèo kêu vang lên.
Ma Huyền run rẩy, hắn ta rất kiêng kị con mèo này, mỗi lần tiếng mèo vang lên thì hắn ta sẽ ăn một cú đau.
Đòn tấn công của Tuyết Miêu vô cùng quỷ dị, khó lòng phòng bị.
Ma Huyền không muốn dây dưa nữa, phải nhanh chóng rời khỏi đây. Đột nhiên hắn ta hét lớn, ma khí bùng nổ, lan ra tận 3-40m.
Đám người Lạc Dương cũng biết ma khí khắc chế tiên nhân, Nhiếp Hồn lão tổ hét lên: "Lui!"
Sợ bị ma khí lan đến, chủ yếu bọn họ chiến đấu chiếm thế thắng, không cần phải chống chọi với ma đầu này.
Lần này ma khí hoàn toàn bùng nổ, dày đặc hơn mấy lần trước, khiến mọi người nhanh chóng lùi lại.
Âm!
Sau tiếng nổ, Ma Huyền đã biến mất.
Phía xa truyền đến giọng nói của hắn ta: "Mấy người chờ đó cho ta, chờ đại quân Ma tộc đến, nơi này sẽ là mồ chôn của các ngươi."
“Ma tộc xảo quyệt đáng chết, không biết xấu hổ." Nhiếp Hồn lão tổ mắng.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Muốn chạy? Ha hả, lần trước đã để ngươi chạy trốn, lần này thì đừng mơ."
“Âm!"
“A!”
“Là chủ nhân.”
“Xuyên Tử."
"Meo."
"Tiểu sư thúc."
Mọi người đều biết Dương Bách Xuyên đã đến.
Hắn đã trở lại.
Trong tiếng nổ động trời còn xen lẫn cả tiếng hét thê thảm của Ma Huyền.
“Chúng ta qua đó thôi." Lạc Dương nói.
"Hì hì, có trò hay để xem rồi, mau đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3746078/chuong-4795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.