🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chim Thần Ma vừa nói xong, Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nói: "Thủy Chi Căn Nguyên châu? Ngươi đang nói đùa hả? Đối mặt với Hàn Băng Căn Nguyên, Thủy Chi Căn Nguyên có lợi ích gì?”

"Ngươi thì biết cái gì? Không phải bản chất của hàn băng là thủy à? Dùng Thủy Chi Căn Nguyên châu dụ dỗ ý thức của Hàn Băng Căn Nguyên, đây là cách đơn giản nhất, chắc chắn nó sẽ ra." Chim Thần Ma nói.

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy có lý.

Hắn nhếch miệng cười, thả chim Thần Ma ra.

"Coi như ngưoi biết điều, để ta thử xem." Dương Bách Xuyên ra hiệu để Tuyết Miêu yên tâm. Hắn cảm giác Tuyết Miêu rất không thích chim Thần Ma, có khi sẽ nhổ sạch lông của Qụa Đen mất.

"Meo", Tuyết Miêu gầm lên, trừng mắt nhìn chim Thần Ma.

“Hừ, gầm cái gì, một con mèo biến dị mà thôi." Cái thói vạ miệng của chim Thần Ma vẫn không thay đổi.

"Meo" Tuyết Miêu gầm lên.

Chim Thần Ma rụt cổ.

Dương Bách Xuyên không còn gì để nói, lắc đầu không để ý đến bọn họ. Ánh sáng trong tay lóe lên, Thủy Chi Căn Nguyên châu xuất hiện trong tay.

"Giờ phải làm gì tiếp?" Hắn hỏi chim Thần Ma.

"Thúc giục Thủy Chi Căn Nguyên châu, đặt trên tay rồi chờ. Nếu ngươi nhìn thấy hay cảm ứng được sự xuất hiện của ý thức Hàn Băng Căn Nguyên thì dùng thần thức câu thông." Chim Thần Ma chỉ bảo.

Dương Bách Xuyên gật đầu, lập tức thúc giục Thủy Chi Căn Nguyên châu

Ngay sau đó ánh sáng xanh thẳm bùng lên, chiếu rọi cả không gian.

Sau đó Dương Bách Xuyên cứ cầm Thủy Chi Căn Nguyên châu rồi chờ như vậy, từng giây từng phút trôi qua.

Nửa canh giờ sau, không có chut động tĩnh nào, Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: “Qụa Đen, sao không có động tĩnh gì vậy?"

Chim Thần Ma: “Vội cái gì, không biết kiên nhẫn gì cả. Đây không phải câu cá, mà là câu ý thức của Hàn Băng Căn Nguyên. Ngươi đã đến Tiên Vương rồi mà sao thiếu kiên nhẫn như vậy?"

“Được rồi, ngươi thắng."

Dương Bách Xuyên biết Qụa Đen nói đúng, cũng hiểu hắn quá sốt ruột. Ngay sau đó hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt chờ tiếp.

Thời gian nhanh chóng xói mòn, lẳng lặng chờ đợi, vận chuyển thần thức, cảm thụ sự thay đổi xung quanh.

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên mở mắt.

Hắn phát hiện trên đá thủy tinh có một tia sáng chói mắt lóe lên.

Ngay sau đó nhạt đi, lúc nhìn kỹ lại thì chỉ còn lại một thước, lóe lên tia sáng màu trắng ngà.

Tia sáng chậm rãi xuất hiện từ đá thủy tinh.

Mục tiêu là Thủy Chi Căn Nguyên trong tay hắn.

Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt, biết nó đã đến.

Hắn cảm nhận được đường cong dài một thước này không hề rét lạnh, còn đang buồn bực nhưng nghĩ lại thì đây là ý thức của Hàn Băng Căn Nguyên chứ không phải lực lượng chân chính.

Nói thật hắn có hơi khẩn trương, nên câu thông như thế nào mới là vấn đề.

Nhưng nếu Qua Đen noi dùng thần thức để câu thông thì hắn cũng đành thử.

một cái sương mù màu trắng chậm rãi bơi lại gần, xoay quanh bàn tay hắn, giống như một đứa trẻ tò mò, quay quanh Thủy Chi Căn Nguyên.

Dương Bách Xuyên cũng từ từ thả tay xuống, ý thức Hàn Bang Căn Nguyên cũng bơi lội theo tay của hắn.

Lúc này hắn đạt tay ngang ngực, lòng bàn tay nắm Thủy Chi Căn Nguyên, ý thức cua Han Bang Can Nguyen thi dang von xung quanh Thuy Chi Can Nguyen Châu.

Thủy Chi Căn Nguyên Châu tản ra vầng sáng màu xanh thẳm, bên ngoài có một dòng khí màu trắng ngà đang chậm rãi quay xung quanh nó, nhìn giống như một đứa trẻ phát hiện đồ ăn ngon nhưng không dám ăn.

Cảnh tượng này rất thú vị.

Nhưng đối với Dương Bách Xuyên thì lại có chút dày vò. Dù sao cũng là ý thức của Hàn Băng Căn Nguyên, biết rõ nó có thể bộc phát ra uy lực lớn cỡ nào, hắn hận không thể lập tức bắt lấy nó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.