🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đối với Lạc Dương, nàng ta không thể mạo hiểm, bởi vì trong cơ thể có Ma Thần không ổn định, vì vậy Dương Bách Xuyên bảo nàng ta đợi thì nàng ta sẽ đợi!

Thời gian nàng ta tiếp xúc với vị tiểu sư thúc này cũng tương đối dài, nàng ta hiểu hắn là người một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, vì vậy cũng không khuyên ngăn nữa.

Còn Tuyết Miêu thì phải đi cùng Dương Bách Xuyên vào trong.

Tuy nhiên, theo lời Tuyết Miêu, cổng xoáy được hình thành tự nhiên, nàng ta cũng không có cách nào, nếu không thì có thể đưa Dương Bách Xuyên vào.

Dương Bách Xuyên cũng không chú ý điều này lắm, nếu ngay cả một cánh cổng nhỏ hắn cũng không vào được, thì làm sao có thể lấy được hàn băng bản nguyên ở bên trong?

Đối mặt với cổng xoáy, Dương Bách Xuyên vốn định hỏi chim Thần Ma có cách nào không, nhưng nhìn thấy Tuyết Miêu, hắn đảo mắt một cái rồi đột nhiên bật cười.

Đối với người khác, việc đi qua cổng này không dễ dàng, nhưng đối với hắn lại vô cùng đơn giản.

Bởi vì hắn có bình Càn Khôn, còn có Tuyết Miêu, linh sủng có thể tự do ra vào cổng.

Chỉ cần bản tôn của hắn tiến vào bình Càn Khôn, sau đó để Tuyết Miêu mang bình Càn Khôn vào trong là được.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên trực tiếp thu chim Thần Ma vào bình Càn Khôn, sau đó dặn dò Lạc Dương đợi hắn.

Vốn có thể đưa Lạc Dương vào bình Càn Khôn, nhưng dù sao nơi này cũng là nơi có hàn băng bản nguyên, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sẽ khó ứng biến, để Lạc Dương ở bên ngoài canh chừng cũng xem như một sự bảo đảm.

Sau đó, Dương Bách Xuyên dặn dò Tuyết Miêu chỉ cần mang bình Càn Khôn vào trong là được, còn việc Tuyết Miêu phát hiện ra sự tồn tại của bình Càn Khôn thì cũng không sao cả, dù sao cũng là người một nhà.

Không có ý định làm hại lẫn nhau, sống chết đều nằm trong tay hắn, không có gì phải lo lắng.

Khoảnh khắc tiếp theo, bản tôn của Dương Bách Xuyên tiến vào bình Càn Khôn.

Trên mặt đất xuất hiện bình Càn Khôn, nhỏ như lọ thuốc lá, trông rất tinh xảo, nhưng cũng không có bất kỳ dao động khí tức nào.

Lạc Dương đứng bên cạnh nhìn chẳm chằm Tuyết Miêu.

Đôi mắt màu bạc của Tuyết Miêu lóe lên, há miệng ngậm bình Càn Khôn trên mặt đất, sau đó nhảy một cái, biến mất trong cổng xoáy, không một chút gợn sóng, yên tĩnh lạ thường.

Như vậy, Dương Bách Xuyên đã thuận lợi đi vào cổng.

Bên trong bình Can Khôn, Dương Bách Xuyên dùng thần thức quan sát bên ngoài, thấy Tuyết Miêu đặt bình Càn Khôn xuống đất, nói vọng vào: "Chủ nhân, được rồi, chúng ta đã vào trong ~"

Hắn mỉm cười, lập tức đi ra ngoài.

Một luồng hàn khí ập đến, hắn phát hiện nơi đây là một không gian nhỏ.

Diện tích khoảng một trăm mét vuông, chủ thể là Thuỷ Tinh trong suốt, nhưng ở giữa có một viên Thuỷ Tinh hình thoi phát ra ánh sáng bảo vật đủ màu sắc.

“Chủ nhân, đây chính là hàn băng bản nguyên, nói chính xác thì sức mạnh hàn băng bản nguyên nằm bên trong nó." Tuyết Miêu giới thiệu cho Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên vận chuyển pháp lực chống lại hàn khí, vẫn cảm thấy toàn thân run rẩy, lại triệu hồi chuông Đông Hoàng ra, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn nghe Tuyết Miêu nói rồi nhìn viên Thuy Tinh hình thoi trước mắt, hắn biết tất cả hàn khí đều tỏa ra từ viên đá này, thậm chí cả ngọn núi Thuỷ Tinh đều bắt nguồn từ viên đá này.

Hắn quan sát rồi bước từng bước đến gần, mỗi bước đi đều cảm thấy hàn khí dần lạnh hơn ...

Pháp lực trong cơ thể gần như được vận chuyển đến mức tối đa, thậm chí cả việc vận hành chuông Đông Hoàng cũng đạt đến cực hạn.

Nhưng vẫn không thể xua tan được luồng hàn khí này.

Càng đến gần thì càng lạnh.

Khi cách ba mét, hắn cảm thấy hai chân không thể bước tiếp được nữa.

Lúc này, việc vận chuyển pháp lực đã đạt đến giới hạn, không chỉ là hàn khí lạnh thấu xương, mà còn khiến hắn cảm nhận được một luồng khí thế vô hình giống như thiên uy tỏa ra, khiến hắn như bị núi đè, không thể di chuyển.

Đúng lúc này, giọng nói của Tuyết Miêu vang lên: "Chủ nhân, nếu thực sự không chịu đựng được thì đừng đến gần nữa, nếu không sẽ bị phản phệ rất mạnh, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể đến gần một mét, sức mạnh hàn băng bản nguyên vượt xa tưởng tượng, hơn nữa ta luôn cảm thấy viên đa này là vật sống, chủ nhân nên cẩn thận."

Dương Bách Xuyên thực sự cũng cảm thấy giới hạn của hắn là ba mét, lúc này nghe Tuyết Miêu nói, hắn cũng dừng lại.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn, viên Thuy Tinh phát ra ánh sáng bảo vật lấp lánh, bên trong là tình huống gì thì hoàn toàn không nhìn thấy được.

Rõ ràng biết là bảo vật chí tôn, nhưng ngay cả đến gần cũng không làm được, thực sự khiến hắn rất buồn bực.

Luc này, han đứng ở vị trí cách ba met, trong lòng khe động lập tức triệu hồi chim Thần Ma ra.

“Úi úi úi ... Tên yếu ớt ... Ngươi muốn đóng băng chết ta sao, mau đưa ta trở lại không gian của ngươi."

Vừa ra ngoài, chim Thần Ma đã bị lạnh đến mức chửi rủa Dương Bách Xuyên.

Sau khi minh văn đỏ rực xuất hiện, chim Thần Ma dường như đã chống lại được cái lạnh, lúc này mới lên tiếng: "Tên nhóc ngươi chỉ nhìn thấy bề ngoài, hàn băng bản nguyên là sức mạnh, nói chính xác thì chỉ là một luồng khí, viên đá này chỉ là lớp vỏ bảo vệ của hàn băng bản nguyên ... "

Dương Bách Xuyên cắt ngang lời chim Thần Ma: “Ý ngươi là, chẳng lẽ hàn băng bản nguyên còn có ý thức sao?"

"Ngươi nghĩ sao? Hàn băng bản nguyên là bản nguyên của trời đất, là tổ tông của sức mạnh hàn bang trong troi đat, đương nhiên là có linh tính." Chim Thần Ma nói.

“Bây giờ ngay cả việc đến gần ta cũng không làm được, hơn nữa ta cảm thấy nếu tiến thêm một bước nữa, ta sẽ không chịu đựng nổi hàn khí đang tỏa ra, làm sao lấy được?" Dương Bách Xuyên lại hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.