Ma thần ro rang không ngo được Dương Bach Xuyen lại gây khó rõ, vẻ mặt nàng ta trở nên tức giận: "Tiểu bối, ngươi dám ~"
"Haha, tiểu gia còn lâu mới tin ngươi ~"
Dương Bách Xuyên cười lạnh, nhưng hắn vẫn dừng bước, bởi vì hắn biết không thể ép Ma thần quá mức, nếu không chó cùng rứt giậu, nàng ta kéo Lạc Dương cùng đồng quy vu tận thì toi đời.
"Ta đường đường là đại Ma thần, chưa tới mức phải lừa gạt ngươi chuyện này hơn nữa ngươi cũng chớ quên, từ một góc độ nào đó, bản tôn chính là Lạc Dương, Lạc Dương cũng chính là bản tôn, ngươi yên tâm, ta cũng nghĩ thông rồi, sau này cho dù là ta cắn nuốt Lạc Dương hay ngược lại thì ta vẫn là ta, bây giờ bản thần không đánh nhau với ngươi nữa, vô nghĩa.
Haha, Dương Bách Xuyên cười thầm.
Dám hay không?
Tấn công cũng đã tấn công rồi thì làm sao được bây giờ.
Hơn nữa, nhìn thấy Ma thần tức giận thì trong lòng hắn lại càng nắm chắc, điều này chứng tỏ Ma thần sợ thần thức hắn tấn công.
Mặc dù theo như lời Ma than noi, than thức của han không tính là thần thức tinh khiết, nhưng vẫn mạnh hơn tiên thức.
Hơn nữa ý thức của Ma thần vẫn là trạng thái ma hồn, quan trọng còn là ... tàn hồn.
Ma hồn chủ tách ra trọng tu, hiện tại nàng ta chỉ là một ma hồn sau khi bị tương, tự xưng là ma hồn của ma thần, rất dọa người nhưng thật ra chỉ là hổ giấy mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3743071/chuong-4781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.