🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua rồi hỏi Nhiếp Hồn lão tổ: "Ngươi nói xem số lượng tuyết miêu ở khu vực ngoại vi này như thế nào?"

Nhiếp Hồn lão tổ hiểu ý của Dương Bách Xuyên, chẳng qua là muốn biết số lượng tuyết miêu tồn tại trong các cột băng xung quanh. Nếu có nhiều tuyết miêu, vậy khi bọn họ phá băng phải đề phòng, hoặc thậm chí không nên động đến những cột băng này, tránh việc phá vỡ chúng lại làm xuất hiện một con tuyết miêu gây thêm rắc rối.

Lão tổ nhanh chóng nói: “Chủ nhân, nói thật, năm đó lúc ta phá các cột băng cũng chưa từng gặp phải tuyết miêu. Có lời đồn là thực ra phần lớn tuyết miêu tồn tại trong khu vực phía trong, còn khu vực ngoại vi thì rất ít, cực kỳ hiếm. Nếu chẳng may gặp một con tuyết miêu ở vùng ngoại vi thì chỉ có thể nói vận may của chúng ta quá xui xẻo."

“Vì vậy, ta nghĩ không cần phải lo lắng quá mức. Ở đây, điều cần đề phòng nhất là có người nhảy ra giữa đường để cướp quả đào mà thôi. Ngoài ra, những cột băng này rất đáng để phá, bởi vì bên trong thực sự có thứ quý giá, mặc dù không nhiều nhưng nếu xuất hiện một món bảo vật thì đều vô cùng đáng giá."

“Còn về truyền thuyết ở đây có mạch khoáng Tiên Thạch, ta tin điều đó là thật. Có một lời đồn rằng trong trung tâm động Thủy Tinh này từng có một mạch khoáng Tiên Thạch cực phẩm bộc phát, nhưng đã bị một đại yêu vương dùng đại thần thông phong ấn lại."

"Nghe đồn, sự xuất hiện của ngọn núi Thủy Tinh này chính là kết quả của trận đại chiến giữa đại yêu vương và một yêu vương khá, yêu vương kia đã phá hủy toàn bộ sào huyệt của đại yêu vương, làm vô số bảo vật trong sào huyệt văng tứ tán. Đại yêu vương Sư Tử Tinh đã dùng pháp thuật đóng băng tất cả bảo vật bắn ra, tạo thành ngọn núi Thủy Tinh này."

“Dĩ nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, mỗi người mỗi kiểu nói khác nhau, nhưng có một điều là sự thật, bên trong những cột băng này đích thực có bảo vật, mặc dù đôi khi là rỗng nhưng cũng có không ít bảo vật thực sự."

"Thay vì nói là mạch khoáng Tiên Thạch nằm sâu trong động Thủy Tinh thì có thể xem những cột băng này chính là một phần mạch khoáng. Hiện tại, việc chúng ta phá cột băng cũng giống như đang khai thác khoáng sản."

“Rất nhiều người khi vào sào huyệt của đại yêu vương đều nghĩ đến việc đạt được những bảo vật lớn hơn, tốt hơn, nên thường một lòng muốn lao đầu vào sâu bên trong. Kết quả, hoặc là không quay lại được, hoặc là bị thương nặng chạy trốn, cuối cùng chẳng được gì. Nhưng cũng có những tu sĩ tự nhận mình không đủ thực lực để vào sâu bên trong sào huyệt của đại yêu vương, bọn họ đã chọn ở lại khu vực ngoại vi tìm kiếm cột bang, ngược lại đã thu được không ít chiến lợi phẩm."

"Đừng nói là có Tiên Thạch cực phẩm, chỉ cần phá được một trăm cột băng mà kiếm được một viên Tiên Thạch cực phẩm thôi cũng đã lời to rồi. Vì vậy, ta cho rằng chúng ta cũng không cần quá vội vào sâu trong động, cứ thử phá những cột băng ở đây đi, biết đâu lại tìm được bảo vật, những thứ xuất hiện ở đây chắc chắn không phải thứ tầm thường."

"Hơn nữa, đây chỉ là khu vực ngoại vi, nếu có nguy hiểm gì thì với sức mạnh của chúng ta hiện tại, chắc chắn có thể đối phó được. Chủ nhân, ngài thấy có đúng không?"

Nghe Nhiếp Hồn lão tổ nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn lão ta rồi nói: "Nghe theo ngươi."

Dương mỗ hiểu rõ phân tích của Nhiếp Hồn lão tổ rất hợp lý, mà hắn cũng đồng ý với ý tưởng "khai thác khoáng sản" ở đây.

Dù các cột băng rất cứng, nhưng Dương mỗ có thừa cách ứng phó.

Cho dù các cột bang có cứng đen đau, lieu co thể cứng hơn thân thể mạnh mẽ của một Á Thánh như Hồng Y không?

Dương mỗ quyết định để Hồng Y phá các cột bang, có một sức lao động miễn phí như vậy mà không dùng thì chẳng phải quá thiệt thòi sao?

Cùng lúc đó, Nhiếp Hồn lão tổ cũng có suy nghĩ giống hắn, lão ta bèn sai khôi lỗi Hắc Giáp đi phá cột băng.

Hai khôi lỗi Á Thánh cùng phá cột băng khiến Dương Bách Xuyên rất mong chờ

Một cường giả Tiên Vương như Đông Phương Thiết Nhân còn phải dùng hơn ba mươi nhát đao mới phá được một cột băng. Vậy không biết khôi lỗi Á Thánh cần bao nhiêu đòn?

"Âm ầm ~"

Lúc hắn và Nhiếp Hồn lão tổ còn đang trò chuyện, Lạc Dương và Tuyết Hương lần lượt phá được hai cột băng, nhưng Dương mỗ nhìn lại thì đáng tiếc chẳng có gì bên trong.

Dương mỗ lắc đầu, cười cười rồi không để ý đến các nàng nữa, chỉ quay sang nói với Nhiếp Hồn lão tổ: "Thử đi ~"

"Được ~" Nhiếp Hồn lao tổ hiểu ý của Dương Bách Xuyên, lão ta bèn ra lệnh cho Hắc Giáp đại hán hành động.

Hắc Giáp đại hán tiến đến một cột băng cao ba mét, sau đó ra tay tung một quyền, một quyền này đột nhiên đánh vào cột băng

"Rắc ~"

Chỉ một quyền đã khiến cột băng xuất hiện vết nứt.

Quyền thứ hai tung ra, “ầm" một tiếng, cột băng vỡ tan tành.

Chỉ tiếc là vẫn không có bảo vật bên trong.

Hồng Y đã sinh ra ý thức mới hoàn toàn, nên nàng ta thực hiện mệnh lệnh của Dương mỗ một cách không chút do dự, bắt đầu tấn công dữ dội vào cột băng khổng lồ.

Nắm đấm trắng muốt của nàng ta liên tục vung về phía cột băng, “âm ầm ầm", chỉ trong một nhịp thở đã tung ra chín quyền. Ngay lập tức, cột băng khổng lồ vỡ tan, hóa thành những mảnh nhỏ như hạt đậu, chất đống thành một đống lớn.

Ngay khoảnh khắc Hồng Y phá tan cột băng, Dương Bách Xuyên bỗng cảm nhận được một luồng tiên nguyên khí nồng đậm tràn ngập trong không gian động băng này, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên.

Tất cả mọi người đều dừng lại, mọi người đều bị luồng tiên nguyên khí nồng nàn kia thu hút, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía Dương Bách Xuyên, hoặc chính xác hơn là nhìn đống bột băng trước mặt Hồng Y.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.