Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu gặp phải đám sát thủ nhà Độc Cô, hắn vẫn sẽ giết bọn họ.
Bây giờ có Nhiếp Hồn lão tổ ở đây, thực lực của đội ngũ nhỏ này mạnh hơn không ít.
"Được ... A ~"
Nhiếp Hồn lão tổ trả lời Dương Bách Xuyên, còn chưa nói xong thì đã hét thảm, bay ngược ra ngoài.
Dương Bách Xuyên giật mình, hắn phát hiện Hồng Y bên cạnh đã hóa thành một tàn ảnh rồi biến mất.
Hắn hiểu ra, vội vàng hô lớn: "Hồng Y, dừng tay ~"
Hồng Y vừa ra tay đã đánh bay Nhiếp Hồn lão tổ, sau đó đuổi theo, giơ tay ra đòn sắc như dao ~
Tất cả đều hành động một cách nhanh chóng, nhanh tới mức Nhiếp Hồn lão tổ không kịp phản ứng, nếu Dương Bách Xuyên không hô lên thì lần này Nhiếp Hồn lão tổ đã xong đời.
Lão ta toat cả mồ hoi lạnh, lao biet ro uy lực của Hồng Y, đay là lần thứ hai trong ngày, Nhiếp Hồn lão tổ cảm nhận được cái chết tới gần mình như vậy.
Nhìn thấy móng tay sắc nhọn vươn ra từ ống tay áo chỉ cách mi tâm nửa tấc, trái tim trong lồng đập loạn, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tương không ngừng lăn xuống.
Dương Bách Xuyên vèo một cái đi tới cạnh Hồng Y, bảo Hồng Y thả Nhiếp Hồn lão tổ ra thì nàng mới chịu.
"Vì sao lại ra tay với ông ta?" Dương Bách Xuyên hỏi Hồng Y.
Hồng Y truyền âm: "Ta không biết, chỉ là hành động theo bản năng muốn giết ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3735252/chuong-4692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.