Nhiếp Hồn lão tổ nghe chim Thần Ma nói xong thì vội vàng lên tiếng: “Đúng đúng đúng, chính xác là như thế, tu luyện Nhiếp Hồn đại pháp rất tổn hại cơ thể, số phận cuối cùng sẽ trở thành xác sống, quan trọng là mất đi thú vui song tu, được một mất mười ... "
Hiện tại lão già này chỉ nghĩ cách để sống, chỉ cần có thể sống thì lão sẽ có cách phản kháng, nếu chết thì mới là vô nghĩa.
Ngay từ khi chim Thần Ma nói lý do giữ lại Nhiếp Hồn lão tổ thì hắn đã động tâm, vừa rồi nói những lời kia chỉ là tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân mình.
Nghe thấy Nghiếp Hồn đại pháp sẽ mất đi khoái lạc song tu, cơ thể hắn lập tức run lên, ai tu luyện thứ đồ chơi này thì đúng là kẻ ngu, hắn còn lâu mới làm.
Dương Bách Xuyên ho khan một tiếng rồi híp mắt nhìn Nhiếp Hồn lão tổ: “Lão già, ông thật sự bằng lòng thần phục ta?"
Nghiếp Hồn lão tổ nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc: "Ta bằng lòng ~"
Đối với một lão già tu luyện mấy vạn năm như Nhiếp Hồn lão tổ mà nói, lão ta quý giá sinh mạng hơn bất kỳ kẻ nào, miễn là sống sót thì sẽ có hi vọng.
Chỉ có sống thì mới có thể trở mình.
Với tình hình trước mắt, thuần phục tiểu tử này là con đường duy nhất, đợi lão ta khôi phục lại thì sẽ nghĩ cách lật ngược tình thế, chuyện này không khó với lão.
Sao lại không đồng ý?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3734251/chuong-4685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.