Chương trước
Chương sau
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang chửi thầm, nữ nhân kia khóc nức nở thúc giục.

"Tiểu tử, nhanh tới đây ~ Huhu, ta đáng thương quá ~"

Dương Bách Xuyên nghe chỉ thấy phiền, chỉ hận không thể một chưởng đập chết bà ta.

Hắn tức giận gầm lên: "Ngươi câm miệng cho tiểu gia."

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí như đông cứng lại.

Hoặc là nói, hai kẻ Phong Vân Thánh Kiếm giả, chưa một ai dám quát bọn họ câm miệng?

Đôi phu thê không ngờ, một tiểu tử chẳng khác nao con kiến hôi trong mắt bọn họ lại gào lên như vậy.

Sau khoảng yên lặng ngắn ngủi ...

"A ... Tiểu tử ngươi dám láo xược ~"

“Huhu ... bản thánh sẽ khiến ngươi sống không bằng chết ... "

Hai người kia nổi giận, bắt đầu mắng chửi, đe dọa Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên đứng đối diện với hai cái tháp nhỏ, vừa cười vừa nghe ...

Mục đích của hắn là trêu tức hai đại thánh này.

Không phải hắn tự kiêu tự đại mà là ...

Vừa rồi hắn đã có tự tin.

Sự tự tin này tới từ hai hướng.

Thứ nhất, ngoài sự hoảng loạn ban đầu khi đến đây, hắn đã nhanh chóng ổn định tại tinh thần, nghĩ thông suốt một vấn đề, hai kẻ Phong Vân thánh kiếm giả chó má này đang hù dọa hắn.

Hai kẻ đã bị trấn áp dưới này trăm vạn năm ở trong trạng thái tàn hồn, sức cùng lực kiệt, nếu như có bản lĩnh thì đã ra ngoài từ lâu rồi, sao còn bị nhốt ở đây?

Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự có thủ đoạn thì đã ra tay với hắn, chứ không phải mắng chửi hắn giống người đàn bà chanh chua như bây giờ ...

Thế nên Dương Bách Xuyên nghĩ hai kẻ này chỉ là hai con hổ giấy mà thôi.

Không có gì mà phải sợ.

Cho dù đúng như những gì bọn họ vừa nói, hai người bị trấn áp phong ấn trong tháp nhỏ cũng có thể đối phó được với hắn, Dương Bách Xuyên cũng không sợ.

Bởi vì vừa rồi cánh tay trái của hắn có dị thường.

Đây chính là lý do thứ hai khiến hắn tự tin.

Cánh tay trái của hắn có gì?

Đưong nhien la bình Can Khôn

Vừa rồi bình Càn Khôn nóng lên, cảm giác này quá quen thuộc.

Rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận được loại cảm giác này, vậy mà vừa rồi lại tỏa nhiệt.

Chỉ có một nguyên nhân khiến bình Càn Khôn nóng lên, đó chính là nó gặp được lực lượng có ích với nó, muốn cắn nuốt cỗ lực lượng này.

Nơi phát ra lực lượng chắc chắn là đôi tháp Phong Thần ở trước mặt.

Nhưng là cái tháp hay là Phong Vân Thánh Kiếm bị phong ấn bên trong thì Dương Bách Xuyên không rõ.

Cũng không sao, đều như nhau cả, chỉ cần bình Càn Khôn cắn nuốt bọn họ thì mọi việc đều tốt lành.

Vậy nên Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, mặc cho hai người kia chửi mắng uy hiếp.

Bởi vì hắn biết sự tham lam của bình Càn Khôn đối với lực lượng cao cấp và nỗi khiếp sợ khi bị nó cắn nuốt.

Hai tàn hồn mà thôi, làm điểm tâm cho bình Càn Khôn cũng không tệ.

Qua một lúc, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng nghe đủ, hoặc đúng hơn là bình Càn Khôn đã không chờ được nữa, cánh tay phải hắn run lên, khát vọng đi về phía hai tòa tháp nhỏ.

Bình Càn Khôn cũng nên thăng cấp rồi !

Miệng Dương Bách Xuyên thì thầm.

Trong lòng hắn cũng không kiềm chế được kích động.

Hắn đã quen với việc quạ đen ngày ngày lải nhải bên tai, bây giờ chim Thần Ma vì cứu Tuyết Hương mà lâm vào hôn mê, hắn có hơi không quen.

Mặt khác, hắn đã bước chân vào cảnh giới Tiên Quân, kẻ địch gặp phải cũng sẽ càng ngày càng mạnh, bên cạnh cũng cần có một người cho hắn lời khuyên, học hỏi thêm gì đó ... Nếu chim Thần Ma có thể tỉnh lại thì tốt quá.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên đột nhiên quát lên: "Đừng có ầm ĩ nữa ~"

“Âm ầm ~"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.