Chương trước
Chương sau
Dương Bách Xuyên lại mỉm cười rồi tiếp tục rót nước cho Đông Phương Thiết Nhân, tươi cười nói: "Đông Phương đạo hữu, đây là một loại linh vật hương vị quê nhà ta, gọi là trà, uống trà thì phải đánh giá, pha trà hay uống trà đều là đạo. Đối với trà đạo, uống trà có thể tĩnh tâm, tĩnh thần, có ích cho việc nuôi dưỡng, loại bỏ tạp niệm, mà cũng có lợi cho việc tu luyện tâm trí ... "

Dương mỗ cuối cùng cũng tìm được cảm giác ưu việt, giảng giải rõ ràng từng đạo lý, mở miệng là tán dóc.

Ngược lại, Đông Phương Thiết Nhân và ngay cả ba cô gái là Lạc Dương, Cảnh Xán và Tuyết Hương cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu.

Tiêu Lục Tử thì có chút không yên lòng, bởi vì gia chủ Dương Bách Xuyên lại tự mình bắt đầu, nhưng sau khi nhìn thấy, nó mới phát hiện ra phương thức gia chủ pha trà và cách pha trà nó hiểu biết là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hoàn toàn không cần phải thêm bất kỳ thành phần nào vào nó hay bất cứ thứ gì, chỉ đơn giản là cho trà nguyên chất vào nước sôi, nhưng rõ ràng lá trà đã được trải qua chế biến đặc biệt, mà gia chủ tốt bụng cũng đưa cho tên tiểu quỷ như nó một ly, làm cho Tiểu Lục Tử như được cưng chiều mà sợ hãi, nó đành miễn cưỡng uống một tách trà, thưởng thức từng hớp nhỏ một, ngược lại nhìn có vẻ như biết thưởng thức trà nhất trong đám người.

Bốn người kia đang nghe Dương mỗ giảng giải, cuối cùng cũng bắt đầu hứng khoi thưởng thức trà, hoac có lẽ chỉ là Đông Phương Thiết Nhân.

Trong chén thứ hai, Đông Phương Thiết Nhân cuối cùng cũng học được ngửi và nếm, sau một ngụm nhỏ, ban đầu nó hơi chát, nhưng sau đó miệng đầy mùi thơm ngát và dư vị vô tận.

Hắn không khỏi khen ngợi: "Cái này ...... Trà thực sự tuyệt vời nha, tên của trà đạo, đúng là đạo lý, quá trình của trà đạo từ pha trà đến uống trà này rất thú vị, trình tự làm việc từng bước nhỏ làm một, nước lạnh đến nước nóng, sau đó đến đun sôi và hoà tan lá trà, nhưng cũng có cách thay đổi khác ...... Tuyệt vời quá~"

Đông Phương Thiết Nhân tán thưởng liên tục và cuối cùng kết câu bằng ba chữ 'tuyệt vời quá'.

"Đến mà không đáp lại thì không phải lễ nghĩa, nếu Đông Phương đạo hữu đã tặng ta Trường Linh dị quả này, ta đây sẽ tặng lại Đông Phương đạo hữu bộ dụng cụ trà đạo này, mong Đông Phương đạo hữu không chê bai." Dương mỗ không phải là người thích chiếm lợi, nhưng Trường Linh dị quả mà Đông Phương Thiết Nhân đưa ra thì hắn thực sự không thể từ chối, đây là dị quả có thể phá vỡ rào cản tu luyện, nếu luyện chế thành đan sẽ có ích cho rất nhiều người.

Như vậy, bộ dụng cụ trà đạo này tặng lại cho Đông Phương Thiết Nhân cũng không tính là chiếm lợi.

Dù là vật phàm trần, nhưng với Dương Bách Xuyên mà nói, những dụng cụ pha trà này là đồ từ quê hương, mang ý nghĩa đặc biệt, cũng không tệ, dù sao trong không gian bình Càn Khôn của hắn có rất nhiều.

Lúc rời khỏi Địa Cầu, đại đệ tử Độc Cô Hối đã sắm cho hắn mười xe tải dụng cụ pha trà, đương nhiên bao gồm đủ loại lá trà, tất cả đều để trong không gian bình Càn Khôn, từ khi đến Tiên giới đến nay, hắn cũng chưa dùng tới, bây giờ lấy ra làm quà lấy lòng cũng tốt.

May mà không gian bình Càn Khôn đặc biệt, nếu không trà xanh đã hỏng từ lau, con về ca xe tra Pho Nhĩ, Duong Bach Xuyen nghĩ đen ma đa chay nước miếng, qua ba nghìn năm, mỗi bánh đều trở thành cực phẩm ..

Đông Phương Thiết Nhân đương nhiên biết những thứ này đều là vật phàm trần, nhưng có một điều hắn nhìn ra được, đó là đạo thưởng thức trà, thực sự có thể tĩnh tâm, rất có lợi cho việc tu luyện tâm cảnh.

Sau khi tu luyện đến Tiên Quân cảnh, trọng điểm chính là sự cảm ngộ về đại đạo, hắn là một tiên nhân Tiên Vương sơ phẩm, thực ra những điều Dương Bách Xuyên nói, hắn chỉ cần nghĩ một chút là thông suốt, trà đạo nho nhỏ thực sự hòa hợp với đại đạo thiên địa, quả thật không tầm thường.

Nghe Dương Bách Xuyên nói muốn tặng mình, Đông Phương Thiết Nhân có chút do dự, hắn tặng Dương Bách Xuyên một quả dị quả, nếu như nhận bộ dụng cụ pha trà này của Dương Bách Xuyên, dường như có hơi quá đáng, không thích hợp lắm ...

Nhưng thực sự han rất muốn những thứ này, bởi vì muốn tặng cho ông cụ ở nhà, theo hiểu biết của hắn về lão gia tử, những dụng cụ trà đạo của Dương Bách Xuyên chắc chắn lão gia tử sẽ thích.

"Cái này ...? " Phong cách tự nhiên của Đông Phương Thiết Nhân biến mất, có chút ngại ngùng.

Luc nay, Duong Bach Xuyen thuc su nhìn Dong Phuong Thiet Nhan bang con mắt khác, đối với người gầy yếu này, nhưng tu vi không nhìn thấu, mang theo một thanh kiếm cao gấp đôi mình, thực sự khiến Dương Bách Xuyên ấn tượng sâu sắc. Từ lúc đầu có chút phản cảm với người không mời mà đến, đến bây giờ lại thấy ngại ngùng, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng thay đổi cách nhìn về Đông Phương Thiết Nhân.

Một người còn biết ngại ngùng, chứng tỏ hắn không tham cũng không xấu, nếu có xấu thì cũng không đến mức quá đáng.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên hiểu rõ sự ngại ngùng của Đông Phương Thiết Nhân là do đâu, hắn bèn mỉm cười nói: "Huynh đã coi ta là huynh đệ rồi, ta cũng không khách sáo mà nhận Trường Linh dị quả của huynh, vậy huynh cũng đừng khách sáo mà nhận bộ dụng cụ pha trà này chứ, nếu không ta cầm dị quả của huynh cũng không yên tâm."

"Khụ khụ ... Vậy thì ... Được thôi, đa tạ huynh đệ." Đông Phương Thiết Nhân cũng nhìn ra ánh mắt của Dương Bách Xuyên không có gì giả tạo, liền nói một tiếng cảm tạ.

Lúc này mối quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn một bước.

Bọn họ cười nói vui vẻ.

Dương Bách Xuyên rót thêm cho Đông Phương Thiết Nhân một ly trà, sau đó bất ngờ hỏi: "Đông Phương huynh đến tìm ta có việc gì?"

Nói xong, ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn chẵm chằm vào Đông Phương Thiết Nhân, tiếp tục nói: "Ta chỉ là một Hỗn Nguyên Đạo Tiên thôi, còn Đông Phương huynh là người xuất thân từ một trong tứ đại gia tộc của Tiên Thành Hỗn Loạn, địa vị gia tộc chắc không thấp nhỉ? Hơn nữa, nói thật ta không nhìn thấu được tu vi của huynh, ta nghĩ chắc ít nhất cũng là Tiên Vương cảnh rồi. Một Tiên Vương mà đến ngôi miếu nhỏ của ta, năm năm qua cứ cách bảy ngày lại đến thăm hỏi một lần, thậm chí còn ra tay giúp ta giải quyết những kẻ bất chính chuyên rình rập ở ngoài viện Đệ Nhất, chuyện tốt này ... "

"Nói thật, chuyện này khiến ta rất thắc mắc, huynh và ta chỉ vô tình gặp nhau, là vì nguyên do gì? Chắc không phải một Tiên Vương lại rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm chứ? Nếu đã ngồi xuống, hôm nay ta cũng đã xuất quan, chi bằng có mấy lời chúng ta nói cho rõ, có gì cần Dương Bách Xuyên ta làm thì huynh cứ nói thẳng, chỉ cần ta làm được, ta sẽ cố gắng làm, chúng ta kết giao thành bằng hữu, đạo hữu thấy thế nào?"

Về chuyện Đông Phương Thiết Nhân đến thăm hỏi, vừa rồi Cảnh Xán đã truyền âm nói cho hắn biết, một người có thể kiên trì năm năm đến thăm hỏi, hơn nữa còn giúp đỡ không công, vừa tặng quà lại là một viên dị quả, thực sự không hợp lý, nếu Dương Bách Xuyên không hỏi rõ thì trong lòng không yên.

Nghe xong lời Dương Bách Xuyên nói, Đông Phương Thiết Nhân cười khổ nói: "Biết ngay là huynh đệ không tin, trước đây ta nói những lời kia đều là lời thật lòng, thực sự ta luôn đến thăm hỏi chỉ vì muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi. Tất nhiên trong đó có yếu tố ta thấy ngươi có tiềm năng, nhưng quan trọng hơn là Đông Phương Thiết Nhân ta là đứa con duy nhất của gia tộc Đông Phương, gia đình ta ít người con trai nên từ nhỏ đã theo lão gia tử tu luyện, cũng không có nhiều bằng hữu. Ngày đó gặp ngươi, nói thật lòng, chỉ vừa nhìn vào ánh mắt ta đã thấy ngươi hợp tính cách của Đông Phương Thiết Nhân ta, thực sự ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi chứ không có ý gì khác."

"Huynh đệ, cảm giác của ta với ngươi giống như nam nhân nhìn thấy nữ nhân, yêu từ cái nhìn đầu tiên, rất đơn thuần chỉ muốn kết thêm bằng hữu chứ không có ý gì khác. Dù ngươi có tin hay không, ta chỉ có ý đó, nếu ngươi coi trọng Đông Phương Thiết Nhân ta thì chúng ta làm bằng hữu, kết giao huynh đệ, nếu huynh đệ ngươi thật sự không thích Đông Phương Thiết Nhân ta thì ta sẽ rời đi ngay, từ nay về sau ta sẽ không tới làm phiền nữa."

"Còn về vấn đề tu vi, đúng là ta ở Tiên Vương cảnh sơ kỳ, nhưng điều này không liên quan đến việc kết giao bằng hữu, hy vọng ngươi không hiểu lầm, ta tìm ngươi không có bất kỳ yêu cầu gì khác, chỉ đơn giản như vậy, nhưng nếu ngươi không tin thì ta cũng hết cách."

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thiết Nhân, ánh mắt của hắn trong sáng, không có dao động, thực sự không nói dối, mà hắn cũng nghe rất rõ. Cũng như Đông Phương Thiết Nhân đã dùng từ 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' thì có thể chỉ thực sự thấy mình vừa mắt nên muốn kết giao bằng hữu, dĩ nhiên giữa nam nhân và nam nhân cũng có sự tương hợp này.

Nhưng không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là như quen biết từ lâu!


"Dương Bách Xuyên ta nhất ngôn cửu đỉnh." Dương mỗ tỏ ra hào sảng.

Đông Phương Thiết Nhân cười lớn: "Ha ha ha, ta biết ngay huynh đệ ngươi không phải người cứng nhắc, tốt, hôm nay ngươi chính là huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân ta, từ nay về sau ở Tiên Thành Hỗn Loạn có ta bảo vệ ngươi. Yên tâm, nếu có người của Vu Thiên Tôn đến tìm ngươi gây phiền phức, ta sẽ là người đầu tiên giúp ngươi, chúng ta không sợ."

Dương Bách Xuyên nhíu mày: "Vu Thiên Tôn ...? "

Hôm đó trước khi rời đi, hắn đã nghe thấy cái tên này trong lời bàn tán của mọi người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.