Chương trước
Chương sau
Bên cạnh hắn ta đặt một thanh đại đao dài chừng ba mét, không hợp với hình thể của hắn ta chút nào, nhưng chính điều đó lại làm Dương Bách Xuyên cảm thấy người này rất thú vị.

Ngoài ra hắn không nhìn thấu được tu vi của đối phương, cảm giác hắn ta chẳng khác nào một người bình thường hết.

'Xem ra là một cao thủ." Dương Bách Xuyên nhủ thầm trong lòng.

"Tiểu sư thúc!"

"Bách Xuyên, chàng xuất quan rồi."

Lạc Dương và Cảnh Xán đứng bật dậy chào đón hắn.

“Ừ, xuất quan rồi." Dương Bách Xuyên mỉm cười gật đầu.

Tuyết Hương cũng quay sang chào hỏi Lạc Dương và Cảnh Xán.

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên vẫn luôn âm thầm quan sát chàng thanh niên, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không vui.

Ngươi có ý gì đây, biết ông đang bế quan, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, một thanh niên trai tráng như ngươi lại mò tới nhà ta làm gì?

Chỉ là ngay từ ban đầu, hắn đã không cảm nhận được chút ý xấu nào từ người thanh niên này, hơn nữa sau khi đứng dậy, hắn ta còn chủ động ôm quyền chào hỏi: "Tại hạ là Đông Phương Thiết Nhân của gia tộc Đông Phương, một trong bốn gia tộc lớn của Hỗn Loạn Tiên Thành, chào Dương huynh đệ nhé."

"Ta không phải huynh đệ của ngươi, ngươi nhận lầm người rồi." Họ Dương hờ hững đáp lại, vẫn thấy khó chịu như trước, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, xem ra cậu chàng này có thân phận hiển hách lắm, gia tộc Đông Phương à ... Cái họ này có chút thú vị đó.

Đông Phương Thiết Nhân lại làm như không nhận ra dáng vẻ thờ ơ của Dương Bách Xuyên, cũng không hề hay biết lúc này họ Dương đang rất khó chịu với mình, mà vẫn tiếp tục hồ hởi dán lại gần: "Huynh đệ đừng nói vậy, trong trận chiến ở chợ đen hôm đó, ca ca đây còn nói đỡ giúp ngươi nữa đó, Đông Phương Thiết Nhân đây rất kính trọng những người đàn ông lỗi lạc như ngươi, mới là sơ phẩm Hỗn Nguyên cảnh mà đã dám hiên ngang chống lại Tiên Quân, Tiên Vương, thật sự quá trâu bò!

Hửm, không đúng, bây giờ ngươi đã là Hỗn Nguyên đại viên mãn rồi, tốt lắm, quả nhiên ta đã không nhìn lầm, ngươi đúng là kỳ tài ngút trời mà, huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân ta đây thật quá tài giỏi, ta nhất định phải trở thành huynh đệ với ngươi, nào nào, lần đầu gặp mặt, không đúng, nếu tính cả trận chiến kia thì đây là lần thứ hai mới phải, ca ca sẽ tặng cho ngươi một món quà gặp mặt ... ”

Vừa nói, Đông Phương Thiết Nhân vừa trở tay, trong lòng bàn tay tức khắc xuất hiện một cái rương nhỏ bằng bạch ngọc vô cùng tinh xảo. Khoảnh khắc hắn ta mở chiếc rương bạch ngọc, bên trong lập tức toả ra một quầng sáng năm màu, tiên nguyên khí dày đặc lập tức bao phủ cả sảnh lớn, hơn nữa còn xen lẫn mùi hương thơm ngát ...

Đúng lúc này, họ nghe thấy Đông Phương Thiết Nhân giảnh giải: “Đây là một loại dị quả tên là quả Trường Linh, mọc trong rừng Hồng Hoang của Hỗn Nguyên Tiên Vực, cực kỳ có ích trong việc đột phá bình cảnh. Huynh đệ, vì tu vi của ngươi đã đạt tới Hỗn Nguyên đại viên mãn đỉnh phong, nên chắc chắn sẽ cần tới quả Trường Linh này. Đây chỉ là món quà nhỏ, không quý giá gì, mong huynh đệ nhận lấy."

Vừa nói, hắn ta vừa nhét thẳng cái rương vào tay Dương Bách Xuyên với khí thế không cho phép từ chối.

Còn Dương Bách Xuyên thì sao? Lúc này hắn cũng hoang mang lắm ... Rốt cuộc tình huống này là sao đây?

Cái tên ngốc tên là Đông Phương Thiết Nhân đó cũng quá ...

Đúng là giờ nghĩ lại mới thấy, trong trận đại chiến ngày đó, hình như trong đám đông đứng xem cuộc chiến, đúng là có người đã nói đỡ giúp hắn rất nhiều, chỉ là hắn không mấy để ý.

Cái tên gọi là Đông Phương Thiết Nhân này chắc chắn là một kẻ điên, mới lần đầu tiên gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ, thậm chí là thuận tay tặng hắn món quà quý thế này. Dương Bách Xuyên hoang mang cầm quả Trưởng Linh trong tay, đúng là không giống những loại quả bình thường thật. Hắn cũng nghiên cứu đan đạo, tất nhiên cũng biết nhìn hàng, khi cầm dị quả trong tay, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được hình như nó còn cao cấp hơn cả linh đào trong bình Càn Khôn của mình thì phải?

Với cả theo lời Đông Phương Thiết Nhân thì đây còn là một loại dị quả có thể phá vỡ bình cảnh, tức giá trị của nó sẽ cực lớn ... Tầm này có được gọi là chí bảo cũng không quá đáng, một món bảo vật như vậy mà lại đem tặng dễ dàng thế sao?

Tự nhiên như không, tính cách khùng điên, mặt dày hơn tường thành, quan trọng nhất là ra tay cực kỳ hào phóng, trên đây là ấn tượng của Dương Bách Xuyên về Đông Phương Thiết Nhân.

Và đương nhiên thứ khiến hắn ấn tượng nhất chính là ngoại hình của hắn ta.


Dứt lời, hắn quay sang bảo Cảnh Xán: "Cảnh Xán, dâng trà."

"Hả ... trà là gì?" Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Cảnh Xán có chút bối rối.

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới nhớ ra, nơi này là Tiên Giới, Cảnh Xán cũng không phải người địa cầu, mặc dù Tiên Giới rất rộng lớn, nhưng chưa chắc đã có trà.

Khóe miệng hắn giật giật, trong đầu chợt nghĩ tới điều gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.