Chương trước
Chương sau
"A~"

Bên trong gian phòng cổ kính, Dương Bách Xuyên mồ hôi đầm đìa, hắn hét lên một tiếng rồi đột nhiên bật khỏi giường như thể gặp phải ác mộng.

“Hừ hừ ~"

Hắn ngồi dậy không ngừng hít thở ...

"Kẽo kẹt ~"

Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Cảnh Xán vội vã chạy vào.

"Vân Tử, ngươi tỉnh rồi ~" Cảnh Xán kích động nói.

Dương Bách Xuyên sờ đầu vẫn còn đang choáng váng ...

Một lúc sau ý thức của hắn mới dần rõ ràng ...

Đợi tỉnh táo lại, thấy vẻ mặt quan tâm của Cảnh Xán, trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp.

Nhân trước quả sau, hắn đều đã nghĩ tới, may mà không chết!

Cuối cùng cũng phải dùng tới sức mạnh của thần điện Càn Khôn để đối phó với cốt yêu, hắn chỉ không ngờ lại bị cắn trả mạnh như vậy.

Lần nữa tỉnh lại, Dưong Bach Xuyen nhin thấy gương mat vui mừng của Cảnh Xán.

"Ta hôn mê bao lâu rồi?" Dương Bách Xuyên hỏi Cảnh Xán.

Cảnh Xán đáp: "Đã sáu tháng rồi ~"

"A~ Lâu như vậy? Lạc Dương và chim Thần Ma đi đâu rồi?" Dương Bách Xuyên không thấy ai khác.

Trí nhớ của hắn dừng ở lúc hắn dẫn sức mạnh của thần điện Càn Khôn để đối phó với cốt yêu, chỉ nhớ cốt yêu bị diệt, mặc dù không nhìn thấy nhưng Dương Bách Xuyên chắc chắn cốt yêu đã xong đời rồi.

Chỉ không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, đây là nơi nào?

Cảnh Xán cũng biết rõ thắc mắc của Dương Bách Xuyên, nàng vội vàng giải thích: "Kể từ khi bị thương nặng, Lạc Dương đã bế quan chữa trị, ngươi yên tâm, nàng ấy không sao, mỗi khi đêm đến ý thức Ma Thần đều sẽ xuất hiện, nhưng không làm ra chuyện gì cực đoan, có lẽ cũng bị thương nên không gây tội."

Mỗi ngày chim Thần Ma đại nhân đều sẽ ra ngoài, không biết đi đâu rồi, à đúng, chúng ta đã tới tiên vực hỗn loạn, Lạc Dương đại nhân đã thuê tiểu viện này, mặc dù vắng vẻ nhưng cũng rất yên tĩnh.

Còn có ... Hôm đó trong cơ thể ngươi bộc phát ra luồng ánh sáng vàng như có thể hủy diệt trời đất, sau đó giết chết cốt yêu, nhưng chúng ta đã mang bộ xương của nàng ta về rồi, chim Thần Ma đại nhân nói đó là đồ tốt ... "

Vừa nói Cảnh Xán vừa vung tay lên, một bộ xương người màu đỏ xuất hiện, đây chính là xương của Hoa Nương, chỉ là lúc này đã thu nhỏ lại bằng nắm tay, nhìn giống một món đồ trang sức tinh xảo, không còn cảm giác tà ác như trước, hơn nữa còn khá đáng yêu.

Loại cảm giác này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ quái.

Hắn đưa tay cầm rồi quan sát, cảm giác có hơi lạnh lẽo, không thấy những minh văn phía trên nữa.

Có lẽ là bị hắn phá hủy rồi chăng?

Cầm trong tay bản thể của cốt yêu, Dương Bách Xuyên vô cùng cảm khái, suýt chút nữa thứ đồ này đã lấy đi cái mạng nhỏ của bọn họ.

Cả Lạc Dương và ý thức Ma thần đều thua thiệt trong tay cốt yêu, hắn cũng suýt mất mạng, nếu lúc đó không dùng tới sức mạnh của thần điện Càn Khôn, sợ là tất cả bọn họ đều phải chết.

Cái giá phải trả không hề nhỏ!

Trong lòng Dương Bách Xuyên ngập tràn cay đắng, bởi vì hắn đã phát hiện ra tình trạng hiện tại của bản thân.

Căn nguyên Kỳ Lân dung hợp tiến vào nguyên thần đã biến mất không thấy ~

Tượng Thần Bản Mệnh, chuông Đông Hoàng, cánh cửa U Đô đều không cảm ứng được.

Tình trạng hiện tại của hắn hỏng bét, hắn phát hiện mình không thể dùng được pháp lực, hoặc nói đúng hơn là trong cơ thể hắn không có chút pháp lực nào, bởi vì Càn Khôn Đạo Nguyên dự trữ pháp lực nay đã đầy vết nứt.

Giống như bình chứa nước bị vỡ, bên trong đương nhiên sẽ không chứa được.

Không tích chứa được năng lượng, không có pháp lực cũng là điều bình thường.

May mà Can Khôn Đạo Nguyên của hắn vẫn chưa vỡ vụn, có thể nghĩ cách khôi phục pháp lực từ từ, nhưng khôi phục thế nào mới là vấn đề, Dương Bách Xuyên chưa nghĩ ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.