Chương trước
Chương sau
Nhưng ngay giây sau, âm thanh lanh lảnh khi kim loại cọ xát vào nhau vang lên và nó phát ra từ chỗ kiếm khí của Lạc Dương tiếp xúc với nắm đấm xương của Cốt Yêu Hoa Nương.

Chỉ một tiếng động, lại khiến lòng Dương Bách Xuyên như trĩu xuống, cảm giác có gì đó không ổn. Quả nhiên, lúc nhìn kỹ lại, Dương Bách Xuyên phát hiện kiếm khi từ nhát kiếm của Lạc Dương chẳng tạo thành chút tổn thương nào cho nắm tay xương của Cốt Yêu Hoa Nương cả.

"Trời ơi." Dương Bách Xuyên kinh hãi hít một hơi thật sau, bởi hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nhát kiếm này của Lạc Dương chỉ để lại một vết chém cực nông trên nắm tay của Cốt Yêu Hoa Nương, có thể nói gần như chẳng có chút thương tổn thực thể nào.

Điều này khiến hắn cảm thấy lo lắng vô cùng.

Xét tổng thể thì nhát kiếm này của Lạc Dương đã giúp Dương Bách Xuyên đánh giá được thực lực của Cốt Yêu Hoa Nương. Không thể phủ nhận một điều cơ thể bằng xương khổng lồ đó của nàng ta thật sự quá cứng, thậm chí còn vượt qua cả tiên khí, tới cả một chém của kiếm tiên Tiên Vương cảnh cũng chỉ để lại được một dấu vết nhợt nhạt trên người, hay đúng hơn là trên xương của đối phương mà thôi.

Hắn cứ nghĩ có lẽ kiếm của Lạc Dương sẽ chặt đứt được nắm tay của Cốt Yêu Hoa Nương, ai mà ngờ đối phương lại mạnh tới mức này. Nếu cứ tiếp tục thế này, khả năng cao là hắn và Lạc Dương còn chẳng hạ gục nổi khung xương của Cốt Yêu Hoa Nương, tới lúc đó chẳng lẽ chỉ còn nước đứng im chờ bị nàng ta giết chết?

Dương Bách Xuyên lo lắng thu lại kiếm Đồ Long trong tay, hắn biết tới cả kiếm của Lạc Dương cũng không làm được gì bộ xương đó của Cốt Yêu Hoa Nương, thì dù hắn có xông lên cũng chẳng có ích lợi gì, dứt khoát thu hồi kiếm Đồ Long. Sau đó, suy nghĩ lóe lên trong đầu Dương Bách Xuyên, hắn bắt đầu phát động Thập Nhị Chí Tôn thần thông: "Pháp Tướng Kim Thân!”

Hắn hét lớn, quanh người tức khắc tỏa ra ánh hào quang màu vàng chói lọi. Trong chớp mắt, quầng sáng từ Pháp Tướng Kim Thân biến thành một người khổng lồ cao trăm mét, không hề thua kém Cốt Yêu Hoa Nương.

Dương Bách Xuyên nói với Lạc Dương: “Lạc Dương, ta cầm chân ả, con tìm cơ hội ra tay."

"Sư thúc cẩn thận." Lạc Dương gật đầu tỏ ý đã biết, thú thật thì trong lòng nàng ta đã sớm dậy sóng rồi, bởi uy lực của nhát kiếm ban nãy quả thật kém xa những gì nàng ta tưởng tượng.

Giờ thấy Dương Bách Xuyên tung ra phép thần thông bí truyền - Pháp Tướng Kim Thân, tuy nàng ta cũng không biết liệu hắn có đấu lại nổi Cốt Yêu Hoa Nương không, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng ta chỉ còn cách tin vào hắn.

Với cả Lạc Dương cũng từng nhìn thấy cũng như tìm hiểu đôi chút về Pháp Tướng Kim Thân rồi, đã có lần, sư phụ Tinh Thần Tử của nàng ta thi triển tuyệt kỹ độc nhất do sư gia truyền lại này, uy lực vô cùng mạnh mẽ, không biết tiểu sư thúc có phát huy được như vậy không đây? Dù là phép thần thông mạnh tới đâu cũng phải xem người thi triển là ai mới biết được, bởi tu vi chính là yếu tố quyết định sức mạnh của phép thần thông đấy.

Suy cho cùng thì trong ấn tượng của Lạc Dương, thục lực của tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên có hơi yếu, nhưng hiện tại không còn nhiều thời gian để lo lắng tới mấy chuyện đó nữa, nàng ta chỉ hy vọng tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên có thể đứng vững trước thế công của Cốt Yêu tầm một, hai lần được, như vậy nàng ta sẽ có thời gian tìm cơ hội ra tay.

“Ha ha ha, đúng là nực cười, muốn tiêu diệt ta ư, chờ kiếp sau đi. Nói thật cho ngươi hay, triệu bộ xương ở đây đều là nạn nhân đã chết dưới tay những kẻ được ton la than minh nhu cac nguoi do, toan bo thon xom trong pham vi tram nghìn dặm quanh đây, một trăm nghìn làng trên xóm dưới của bọn ta, tất cả đều bị đám thần minh thích giả nhân giả nghĩa các ngươi giết chết, đào hố chôn xương, vùng đất âm sát, vĩnh viễn không được siêu sinh, ha ha, may là ta tự sinh ra ý thức, giờ ta giết các ngươi thì có vấn đề gì không?

Đừng nói là con kiến yếu ớt như hai ngươi, dù các ngươi có mạnh hơn nữa thì một khi đã bước chân vào hố âm sát này, đừng mơ tới chuyện thoát được ra ngoài. Các ngươi đáng chết, có trách thì tự trách mình xui xẻo đi, ai bảo đi lạc vào địa bàn của ta, ha ha ha."

Giọng nói rền vang mang theo oán khí ngút trời, nhưng người đang oán than đó lại là Cốt Yêu Hoa Nương.

Nghe xong, Dương Bách Xuyên đoán trong lòng Cốt Yêu Hoa Nương có tâm sự, với cả có vẻ như nàng ta muốn trả thù xã hội. Theo lời nàng ta thì cả nàng ta lẫn đống xương trắng nơi này đều chết dưới tay của những kẻ mà nàng ta gọi là thần minh, hay đúng là tu tiên giả, thế nên oán khí của nàng ta mới lớn tới như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.