Chương trước
Chương sau
Nhân cơ hội này, Dương Bách Xuyên cố ý kiểm tra thử, nữ tử này vẫn là người bình thường, không có bất kỳ khí tức tu hành nào tồn tại, vết thương trên người nàng ta có vẻ rất nhiều, nhưng thực ra đều là vết thương ngoài da, trong nháy mắt đã chữa khỏi.

Nữ tử thấy Dương Bách Xuyên vẫy tay một cái đã chữa trị hết vết thương trên người mình, vẻ mặt nàng ta lộ ra vẻ kính trọng và vui mừng, nàng ta lại cúi đầu và nói: “Đa tạ Thần Minh cứu giúp ... "

Nghe nữ tử xưng mình là Thần Minh thật sự khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rung động, xem ra nữ tử này biết người tu luyện. Ở trong mắt người phàm, người tu luyện chính là Thần Minh, điều này không có gì kỳ quái, điều kỳ lạ là có rất ít người phàm biết người tu luyện.

Nhưng rõ ràng nữ tử này lại biết.

Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi nữ tử: "Sao ngươi lại bị người ta đuổi giết ở đây? Tại sao lại gọi ta là Thần Minh? Ngươi từ đâu tới?"

Dương Bách Xuyên liên tiếp đặt ra ba câu hỏi.

Ánh mắt nữ tử sáng lên, nhưng vẫn cung kính đáp: "Thần Minh tại thượng, tiểu nữ tên là Hoa Nương, gia chủ ở Hoa Gia thôn cách đây sáu mươi dặm, hôm nay ta cùng phu quân đi ra ngoài đốn củi nhưng không ngờ lại gặp bọn sơn phỉ ở núi Thanh Lang cách đây ba trăm dặm, bọn chúng đã giết phu quân của ta lại còn muốn ... muốn làm nhục ta, sau đó ta gặp được Thần Minh đại nhân ... "

“Thần Minh đại nhân có điều không biết, cũng có những Thần Minh đại nhân khác đến thành Tiên Vực hỗn loạn đều sẽ vào núi, thôn Hoa Gia bọn ta đã từng chiêu đãi một số Thần Minh như ngài, vì vậy tiểu nữ biết sự tồn tại của Thần Minh, thực ra đời đời đời tổ tiên bọn ta đều biết có Thần Minh ... "

Dương Bách Xuyên nghe cũng hiểu, xem ra trong Tiên Vực hỗn loạn quả thật có người phàm, vả lại, tiên nhân và người phàm cùng tồn tại, nhưng theo lời Hoa Nương nói, tiên nhân sẽ bảo vệ người phàm nên ở đây bọn họ sẽ gọi tiên nhân là Thần Minh.

Nghe có vẻ như cũng không có gì không đúng.

Đúng lúc này, Lạc Dương và Cảnh Xán cũng đi tới, Lạc Dương liếc nhìn Hoa Nương vài lần rồi nói: "Tiểu sư thúc, đã cứu người xong rồi, chúng ta mau đi thôi."

Lúc này, vẻ mặt Hoa Nương lo lắng, lên tiếng cầu xin: "Cầu xin Thần Minh đại nhân thương tình, xin ngài đưa ta về nhà, ta sợ lại gặp phải thổ phỉ trên núi."

Ánh mắt Lạc Dương đột nhiên híp lại, trừng mắt nhìn nàng ta, làm cho Hoa Nương giật mình, lập tức trốn sau lưng Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: "Lạc Dương, thôn của bọn họ cách đây không xa, có thể là sáu mươi dặm, nếu đã cứu người thì tiện thể tiễn nàng ta một đoạn đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

"Tiểu sư thuc ~" Lần này Lạc Dương thật sự cạn lời rồi.

“Được rồi, cứ vậy đi, chúng ta là người tu luyện, nàng ta là người phàm, ngươi nhìn đi, sau khi ta cứu nàng ta cũng đâu có chuyện gì đâu, ha ha, chúng ta đi thôi~"

Dương mỗ ra hiệu cho Hoa Nương dẫn đường.

Nữ tử tên Hoa Nương này vui mừng khôn xiết và liên tục cảm tạ, nhưng khi nàng ta quay lại dẫn đường thì không ai nhìn thấy, trong mắt nàng ta lóe lên một màu xanh quỷ dị.

Lạc Dương và Cảnh Xán thấy Dương Bách Xuyên khăng khăng muốn làm như vậy nên bọn họ không còn cách nào khác, đành phải dậm chân đi theo.

Về phần Dương mỗ~

Hắn cũng không ngốc, hắn biết nữ này rất kỳ quái, nhưng hắn thật sự không phát hiện nàng ta có gì không đung, sau khi kiểm tra vai lần, han phát hiện nàng ta chắc chắn là người phàm.

Vì để cho bản thân an lòng, hắn dứt khoát đưa nữ tử này về nhà.

Nếu thật sự có gì đó không ổn, hắn cũng không sợ.

Trên đường đi, bọn họ cũng từ miệng nữ tử này mà biết được, thật ra cũng có rất nhiều thôn giống như thôn Hoa Gia của các nàng, đều là thôn trang của người phàm, thôn Hoa Gia cũng chỉ có bảy hoặc tám hộ gia đình, toàn thôn cộng lại cũng không tới ba mươi người.

Khi Dương Bách Xuyên đặt câu hỏi về đêm tối, Hoa Nương trả lời là xung quanh thôn đều có rất nhiều vị thần thượng cổ, cho nên rất an toàn, chim bay cá nhảy cũng sẽ không vào thôn ...

Cuộc sống của bọn họ chủ yếu là săn bắn để kiếm sống.

Nghe mọi thứ đều hợp tình hợp lý, nhưng cũng khiến Dương Bách Xuyên có một chút hứng thú đối với Tiên Vực hỗn loạn.

“Thần Minh đại nhân, đến rồi, thôn Hoa Gia của bọn ta chính là ở đây~"

Chỉ là sáu mươi dặm mà thôi, đối với đám người Dương Bách Xuyên cũng chẳng là gì cả, dẫn theo cả Hoa Nương cũng không chậm, chỉ mất nửa canh giờ là đến

Đám người Dương Bách Xuyên nhìn lại, quả nhiên thấy có nhà tranh, chính là kiểu dáng của thôn trang.

Chờ sau khi đến cổng thôn, cũng thấy một pho tượng đá hoàn chỉnh.

Bức tượng đá này trông rất cao, cao khoảng hơn chín mét, lớn hơn pho tượng đá không đầu mà đám người Dương Bách Xuyên nhìn thấy đêm qua, đó cũng là một pho tượng đá toàn diện.

Nó trông giống như một pho tượng đá thân người đầu chim.

"Xin mời các vị Thần Minh đại nhân vào thôn, Hoa Nương không thể báo đáp ơn cứu mạng, theo lý thì nên vào thôn nghỉ chân uống trà một lát ~"

Dương Bách Xuyên mở miệng nói: "Dẫn đường ~"

Đây là thôn trang đầu tiên hắn nhìn thấy ở Tiên Vực hỗn loạn, nếu đã đến thì đương nhiên nên vào thôn xem thử mới được.

"Tiểu sư thúc~" Lạc Dương có chút không yên lòng.

“Đi thôi, cũng đã đến rồi." Dương Bách Xuyên cười ha ha rồi đi theo Hoa Nương vào thôn.

Nhưng vừa mới bước vào thôn, Dương Bách Xuyên đã cau mày.

Hắn ngửi thấy mùi máu tanh.

Sắc mặt hắn thay đổi, liếc mắt nhìn Lạc Dương và Cảnh Xán.


Lúc này, hắn đã biết có vấn đề.

“Rời khỏi thôn này." Dương Bách Xuyên vội vàng nói.

“Khà khà khà ...... Vất vả lắm mới vào được, Thần Minh đại nhân làm sao có thể quay về chứ, ta còn chưa tiếp đãi chu đáo, hãy ở lại đi!"

Đây không phải là giọng nói của Hoa Nương sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.